Chương 12: Anh cứu cô
Nhất Băng bị dòng nước cuốn theo, va đập vào đá, đau nhức khắp người. Cô không ngừng la hét. Nhưng may sao, cuối cùng cũng nắm được một dây leo gần bên hồ.
Đình Hạo gần như nhẹ lòng, tới với lấy tay của Nhất Băng.
“ Bực.” – Dây leo đứt rồi!
“ Á!”
Tiếng la to hơn của hai con người, Đình Hạo bị Nhất Băng cuốn theo. Hắn ôm sát người cô vào lòng chịu đựng những va đập bởi những tảng đá.
Thái Kiệt và Dịch Thành cũng đi đến. Dịch Thành nheo mắt nhìn và nhận ra cái dáng người quen thuộc đó. Anh vội cởϊ áσ đi xuống dòng suối.
“ Dịch Thành!” – Thái Kiệt kêu to lên anh nhưng chỉ thấy một cái bóng vội vã chạy đến hai con người dần rã rời dưới dòng nước xiết.
Thái Kiệt nheo mắt khó hiểu trước hành động này của anh. Rõ ràng người phía trước không phải là Đổng Chu, không phải mẹ của anh cũng không phải là Thái Kiệt. Sao anh lại gấp gáp đến vậy. Nhưng mà, khoan đã, người phía trước không phải là Nhất Băng với cái tên hôm nọ chặng xe sao?Thái Kiệt cũng vội chạy đến giúp Dịch Thành.
Nhất Băng trong vòng tay của Đình Hạo, loáng thoáng nghe thấy tiếng chân chạy tới. Cô ngước lên, bắt gặp ngay ánh mắt mệt mỏi của hắn. Trong lòng cô chợt như ai bóp chặt. Cũng tại cô mà hắn mới thành ra vậy, cô phải làm gì đây, trong mắt Nhất Băng bất giác lại rơi ra hai dòng lệ.
Một cơn chấn động mạnh, cả hai va vào tảng đá to. Rất đau! Bỗng cô cảm thấy nhẹ bỗng. Cơn va chạm vừa rồi đã làm cô và hắn rời nhau. Tim cô trật một nhịp, còn không xa nữa là cô và hắn rơi xuống thác rồi! Cô hét lên:
“ Đình Hạo!”
Dịch Thành kịp chạy đến, vội nói lớn:
“ Nhất Băng, nắm tay tôi đi!”
Lấy chút tỉnh táo sót lại cô nắm tay người kia. Khẽ nhìn nhan sắc của tên vừa nắm tay kia, cô thều thào:
“ Còn Đình Hạo!” – Nói rồi, cô ngất liệm đi. Mặc cho dòng nước đưa đẩy.
“ Chết tiệt!” – Anh khẽ nghiến răng.
Dùng hết sức, Dịch Thành kéo Nhất Băng lên, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm kỳ lạ. Một lúc sau, Đình Hạo cũng được Thái Kiệt kéo lên. Có lẽ vì va đập nhiều nên hắn bị bầm tím khắp người. Tuy nhiên, anh và Thái Kiệt chỉ chú ý cô gái đang nằm cạnh bên. Nhìn cô bây giờ thảm thương không kém, cả người ướt sũng, vóc dáng nhỏ bé chịu biết bao nhiêu cú va đập, giờ đã sưng lên, tóc cũng rối bù, phủ loà xoà khắp mặt.
Anh vuốt tóc trên trán cô, khẽ nhăn mặt, trán cô chảy máu rồi! Dịch Thành dùng tay lay hai má của Nhất Băng. Cô vẫn bất tỉnh. Có lẽ đã nóng lòng, anh dùng tay ấn vào tim cô, cũng vô dụng. Chỉ còn một cách cuối, anh dần cúi mặt xuống. Trán Thái Kiệt lộ rõ 3 vạch đen, cậu bạn của anh định làm vậy sao?
Anh dần tách môi cô ra, hai khuôn mặt gần nhau hơn…
“ Khụ…khụ!” - Nhất Băng chợt bật người, ho nước ra. Cô lại tiếp tục bất tỉnh, nhưng lần này, lại không ngừng gọi tên hắn. Dịch Thành khẽ nhăn mặt, đứng dậy, anh cùng Thái Kiệt đi về lều của mình. Trong lòng lại thầm trách bản thân lại làm một việc vô ích như vậy.
Một lúc sau khi hai người rời khỏi, Nhất Băng khẽ cựa mình. Từ từ mở mắt, cô nhẹ lắc đầu lấy lại ý thức. Cô mệt mỏi ngồi dậy, đưa hai bàn tay xoa xoa thái dương, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu cô: “ Sao mình lại nằm đây?”, “ Ai đã cứu mình?”,… Và giật mình hơn nữa, cô nhìn thấy Đình Hạo đang nằm bất tỉnh bên cạnh. Trong lòng Nhất Băng dấy lên cảm giác có lỗi, hối hận khi nhìn thấy những vết thương trong người hắn. Giá mà cô không bất cẩn như vậy!
Nhất Băng vội lay người Đình Hạo thật mạnh, kêu tên hắn trong tuyệt vọng. Nhưng đáp lại cô chỉ sự im lặng xung quanh. Cảm giác sợ hãi càng được đẩy cao. Bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực cứ hiện lên trong lòng cô gái trẻ. “ Lỡ Đình Hạo không tỉnh lại thì sao?”. Thứ chất lòng mằn mặn lại chậm rãi rời khỏi đôi mắt sáng ngời của Nhất Băng, cô gào khóc:
“ Đình Hạo à! Cậu tỉnh lại đi mà, tôi xin lỗi, tôi biết lỗi tôi rồi, chỉ cần cậu tỉnh lại, tôi sẽ làm theo những gì cậu muốn mà. Đình Hạo à…”
Cô nghẹn ngào, không nói nên lời.
Bỗng hắn chợt ho mạnh, nước túa ra từ miệng. Nhất Băng vội lau nước mắt, lay người kêu tên hắn. Đình Hạo khẽ mở mắt, thều thào gọi tên cô:
“ Nhất Băng…Cậu…không sao chứ…khụ khụ…”
Nhất Băng vui đến nỗi lại rơi lệ, nói không rõ chữ:
“ Không sao, tôi không sao! Cậu…cậu tỉnh lại rồi, tôi mừng quá!”
Đình Hạo khẽ cười với khuôn mặt tái nhợt:
“ Đồ ngốc! Cậu nghĩ tôi sẽ chết sao? Mà nãy giờ cậu nói gì tôi nghe hết rồi đấy nhé! Rõ ràng quan tâm tôi lại còn giả bộ!”
Nhất Băng chợt đỏ mặt:
“ Thì…mà hồi nãy cậu nghe được gì chứ?”
“ Chỉ cần cậu tỉnh lại, tôi sẽ làm những gì cậu muốn…”
Nhất Băng khẽ cười vì giọng điệu của Đình Hạo. Sau đó thì khuôn mặt lại trở nên nghiêm trọng:
“ Cậu…cậu muốn làm gì?”
“ Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?”
“ Tôi…tôi không biết!”
Đình Hạo lại cười:
“ Tôi không làm gì cậu đâu mà sợ. Tôi chỉ muốn, nhận được câu trả lời…”
“ Câu trả lời gì cơ?!”- Nhất Băng nheo mắt.
“ Hôm đó…”
“ Chuyện này…” – Khuôn mặt cô dần ửng đỏ, lộ vẻ khó xử.
Hắn cười lắc đầu:
“ Không sao, cậu cứ nói suy nghĩ của cậu đi.”
“ Tôi…tôi”
“ Tôi sao?”
“ Tôi đồng ý!”
“ Đồng ý gì cơ?”
“ Đồng ý làm bạn gái cậu!”
“ Thật không?”
“ Thật!”
Đình Hạo chợt ngồi dậy, ôm chầm Nhất Băng vào lòng:
“ Nhất Băng à! Tôi vui quá, cảm ơn, cảm ơn cậu!”
Cô đáp lại cái ôm của hắn một cách ngượng ngùng. “ Đình Hạo! Chỉ cần báo đáp được ơn cậu, tôi có thể làm mọi chuyện mà.” – Cô thầm nghĩ trong lòng. Nhưng về con người đã cứu cô và hắn, bây giờ với cô vẫn là một dấu chấm hỏi.
“ Á, hai người trốn tui thân mật nha, làm tui chờ nãy giờ!”- Uyển Nhi nói ẩn ý cười.
Cả hai chợt buông nhau ra, đỏ mặt. Nhất Băng lên tiếng:
“ Đâu có, mà xin lỗi. Lúc nãy tụi tui gặp tai nạn…”
Mặt Uyển Nhi tối sầm, vội chạy đến chỗ cô:
“ Bà bị tai nạn à, ở đâu, đau không….Trời ơi, con bạn tui trắng trẻo xinh đẹp vậy mà sao nỡ hành hạ nó là sao hả… Thật là thương bồ quá đi mà!”
Đình Hạo ho một tiếng:
“ Tôi cũng là người bị thương nè! Bị thương nặng nữa là đằng khác!”
Uyển Nhi quay qua hắn, nói một câu cộc lốc:
“ Kệ cậu chứ!”
Hắn lắc đầu, lộ khuôn mặt đáng thương:
“ Thiệt là đau bộ đồ lòng quá đi mà!”
Cả ba lại cùng cười với nhau.
**
Ngồi nghỉ trên mỏm đá, Thái Kiệt quay sang hỏi Dịch Thành:
“ Này! Sao cậu lại cứu hai người đó?”
“ Không biết…”
“ Mà cô gái Nhất Băng đó đúng là ghê gớm thật, lại kiếm được chàng mới rồi!”
“…”
“ Nghe nói hắn là Thất Đình Hạo, là con cả của một tập đoàn dầu mỏ lớn, cũng ăn chơi sát gái lắm…”
“ Làm sao mà bằng cậu”
“ Haha, Đàm Thái Kiệt này mà lị”
“ Cậu với cô gái đó kết thúc rồi?”
“ Chắc vậy”
“ Uh…thôi, đi về!”
Hai cậu thiếu gia đựng dậy đi về. Chỉ tội cho đám vệ sĩ phải hì hục thu dọn.