“Long Thiếu Ly, tôi muốn ngồi chung với Tiểu Kỳ.” Trong lòng Lạc Hiểu Nhã đã biết rõ Long Thiếu Ly sẽ không để cô đi gặp Vũ Văn Phong, nhưng nhớ đến Vũ Văn Phong vẫn còn ở sân bay, cô làm thế nào cũng không đành lòng.
Nhìn sắc mặt có phần tái nhợt của cô, Long Thiếu Ly cười, ngược lại còn thoải mái nói: “Được, em ôm Tiểu Kỳ ngồi vào trong, tôi sẽ ngồi bên ngoài.” Vừa nói vừa cầm điện thoại di động lên. Còn một khoảng thời gian ngắn nữa máy bay mới cất cánh, cho nên hiện tại vẫn còn sử dụng điện thoại được. Long Thiếu Ly thấy Lạc Hiểu Nhã đã ôm Tiểu Kỳ ngồi vững vàng rồi, liền bấm số điện thoại di động của Vũ Văn Phong.
“Cha, cha đang gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Gọi cho cha nuôi của con.” Long Thiếu Ly cười nói. Nghĩ đến hình ảnh Vũ Văn Phong bị nhân viên kiểm tra an ninh bắt đi, anh cực kỳ hả dạ. Bây giờ không biết Vũ Văn Phong còn có thể tự do nhận điện thoại hay không nữa ấy chứ. Tuy nhiên ngay khi anh cho rằng Vũ Văn Phong không thể nào nghe điện thoại được thì Vũ Văn Phong đã nhanh chóng trả lời.
“Long Thiếu Ly, để Hiểu Nhã xuống máy bay, tôi không cho phép Hiểu Nhã đi Maldives với anh.”
“Ồ, không kịp nữa rồi, chúng tôi đã lên máy bay rồi, huống chi lần này đi Maldives là Hiểu Nhã muốn tôi giúp cô ấy, là cô ấy kiên trì muốn đi.”
“Tôi không tin, nhất định là anh đã ép buộc cô ấy.” Vũ Văn Phong gầm nhẹ, hận không thể xông lên máy bay để nói phải trái với Long Thiếu Ly. Bây giờ vẫn còn một cảnh sát đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào anh. Giờ phút này anh có thể tự do nghe điện thoại là nhờ vào cuộc điện thoại của Giang Á Dân cho phó thị trưởng của thành phố S. Hiện tại, Giang Á Dân đang cố gắng tìm cách ngăn máy bay cất cánh, có lẽ anh nên cùng Long Thiếu Ly nói chuyện để trì hoãn thời gian cũng tốt.
“Hay là để tôi bảo Hiểu Nhã trực tiếp nói cho anh nghe nhé?” Lời này được Long Thiếu Ly mở miệng nói thật nhỏ cho Vũ Văn Phong biết, vì thế Lạc Hiểu Nhã không nghe thấy. Long Thiếu Ly thấy Vũ Văn Phong không trả lời, liền cho rằng anh ấy thầm chấp nhận. Vậy nên Long Thiếu Ly bèn xoay sang, cúi người xuống đưa điện thoại đến gần môi Lạc Hiểu Nhã, cũng không chạm vào môi cô, rồi hỏi: “Hiểu Nhã, em muốn ở Maldives bao lâu?”
“Để xem tình hình, chắc là hơi lâu một chút.” Lạc Hiểu Nhã thì thào nói.
“Nếu em cảm thấy nhàm chán thì tôi sẽ tìm cho em một công việc mát xa làm thử nhé?”
“Được, nhưng mà, Thiếu Ly, bây giờ tôi muốn đi ra ngoài …”
Lạc Hiểu Nhã lại muốn xuống máy bay gặp lại Vũ Văn Phong, Long Thiếu Ly bỗng dời di động đi, đưa ra xa hơn một chút, sau đó vui vẻ cầm điện thoại nói: "Anh đã nghe chưa, Hiểu Nhã tự nguyện, tôi không hề ép buộc cô ấy. "
“Hiểu Nhã, tại sao?” Vũ Văn Phong gào về phía micro.
“Không tại sao cả, Hiểu Nhã không thích anh, cô ấy thích tôi.”
“Anh…”
Ngay lúc này, loa phát thanh trên máy bay vang lên thông báo: “Bởi vì một vài lý do đột xuất, máy bay sẽ bị hoãn giờ khởi hành”.
“Mất bao lâu thế?” Khách trên khoang hỏi nữ tiếp viên hàng không đang đi lại giữa lối đi.
“Rất xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa nhận được thông báo. Có thể tạm thời một chiếc máy bay khác sẽ tiếp quản đường băng khởi hành của chúng ta để hạ cánh, cho nên thời gian mới bị kéo dài. Xin quý khách đừng hoảng sợ cũng đừng nóng nảy.” Nữ tiếp viên hàng không trấn an các hành khách đang xôn xao trên máy bay.
Những lời này, bị Long Thiếu Ly đang nghe điện thoại nghe được, chợt cảm thấy mơ hồ không đúng lắm. Bây giờ thời tiết bên ngoài tốt như vậy, không hề có mây mù, sao có thể có máy bay dành đường băng để hạ cánh được chứ. Long Thiếu Ly không tin, cũng không nghe điện thoại của Vũ Văn Phong nữa, anh trực tiếp cúp máy, sau đó gọi cho Long Xương Khôi.
“Thiếu Ly, cháu đang ở đâu?” Bây giờ ông cụ đang ở nhà tổ chơi cờ vây. Hôm nay tâm tình của ông rất tốt. Ngày hôm qua sau khi lấy được giọt máu trên người Tiểu Kỳ, viện trưởng đã tiến hành tăng ca xử lý hóa nghiệm cả đêm. Ngay trước khi Long Thiếu Ly gọi điện thoại đến, Phương Kiến Ba đã báo cáo với ông. Ông ta nói rằng thông qua tình hình kiểm tra trước mắt, rất có thể Tiểu Kỳ ỳ chính là con ruột của Long Thiếu Ly. Vì vậy tâm trạng của ông cụ vô cùng vui vẻ, cũng may là ông có mắt thần nhìn thấu được sự việc. Nếu không, suýt chút nữa ông đã vứt bỏ chắt trai đích tôn của mình rồi.
"Ông nội ơi, cháu đang ở trên máy bay, vừa mới lên thôi. Cháu phải đi Maldives nhưng sân bay đột nhiên thông báo muốn hoãn thời gian cất cánh. Ông nội, cháu có việc gấp cần phải đi Maldives, ông có nhiều mối liên hệ, giúp cháu xử lý một chút, chỉ cần để cho máy bay cất cánh bình thường là được rồi”.
Long Thiếu Ly căn bản không dám nói Lạc Hiểu Nhã và Lạc Tử Kỳ đi cùng anh. Ông cụ vốn đang hoài nghi thân phận thực sự của Lạc Tử Kỳ, nếu biết anh mang theo Lạc Hiểu Nhã cùng Lạc Tử Kỳ đi, chắc chắn ông cụ sẽ không quản chuyện này đâu. Nhất định ông sẽ khoanh tay đứng nhìn Vũ Văn Phong tùy tiện cho gọi người cho ngừng bay, sau đó đưa bọn họ đi. Dù sao, Lạc Tử Kỳ cũng không phải chắt trai ruột của ông ấy mà.
Ông cụ đặt cờ trong tay xuống, đôi mắt hiện lên ý cười. Trên thực tế, hành tung của Long Thiếu Ly, Lạc Hiểu Nhã và Tiểu Kỳ đã sớm nằm trong tay ông rồi. Long Thiếu Ly không cho phép người được cài trong biệt thự dùng điện thoại báo cáo tình cho ông. Tuy nhiên bọn họ còn có những cách khác để nói lịch trình của Long Thiếu Ly cho ông. Nghĩ ngợi một chút, ông gọi điện thoại đến cho Phương Kiến Ba. Thật ra thì ông cũng muốn để cháu trai sống hòa thuận với hai mẹ con kia. Mặc cho thân phận của Tiểu Kỳ có phải là thật hay không, thì dù sao cháu trai của ông cũng là đàn ông mà, có thế nào cũng không chịu thua thiệt được.
“Được rồi, được rồi, vậy để ông xử lý. Cháu đợi một tí, máy bay nhất định sẽ cất cánh bình thường. Nhưng mà cháu phải cho ông biết mình đang ở trên máy bay nào, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Long Thiếu Ly vội vàng nhìn thẻ lên máy bay, sau đó báo lại lịch trình bay. Ông cụ không nhiều lời cúp điện thoại ngay, rồi tìm phó thị trưởng của thành phố S, chuyên phụ trách ngành hàng không du lịch. Ông có quen biết phó thị trưởng kia, ngay lúc ông cụ gọi điện thoại cho phó thị trưởng thì Giang Á Dân cũng gọi cho ông ta. Tuy nhiên đường dây lại bận, không có cách nào nối máy được cả. Đây là thủ đoạn cao tay của ông cụ, vừa cầm điện thoại, vừa nghe phó thị trưởng dùng điện thoại cố định của mình để dặn dò sắp xếp thời gian cất cánh của máy bay. Tất cả mọi thứ đều giữ nguyên theo thời gian khởi hành ban đầu.
Gừng càng già càng cay, lần đầu tiên Vũ Văn Phong bước lên vị trí thủ lĩnh của Đế Quốc Đen liền bị bại trận trước ông cụ Long.
Nghe loa phát thanh báo thời gian máy bay cất cánh vẫn bình thường, lúc này Long Thiếu Ly liền đi về phía Lạc Hiểu Nhã, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Hơi thở của anh phả vào mặt Lạc Hiểu Nhã, khiến cô hốt hoảng không thôi, xoay đầu sang chỗ khác.
Nhìn Long Thiếu Ly thắt dây an toàn cho Lạc Hiểu Nhã, Tiểu Kỳ nói: “Cha ơi, vậy còn của con thì sao?”
“Con không cần mang đâu, cha ôm con.” Nói xong, Long Thiếu Ly thoải mái ôm Tiểu Kỳ lên.
“Cha ơi, vừa rồi cha gọi điện thoại cho ai vậy?” Tiểu Kỳ lơ đãng hỏi.
“À, là cha nuôi của con, Hiểu Nhã, em có muốn gọi Vũ Văn Phong đến nói lời từ biệt một chút không?” Long Thiếu Ly liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, cho dù bây giờ Lạc Hiểu Nhã có gọi thì tối đa cũng chỉ có thể nói chuyện nửa phút. Anh tạm thời cứ chiều cô vậy, tránh để cho cô không vui. Nhìn sắc mặt có phần tái nhợt của cô làm anh không nhịn được mà mềm lòng, dù sao máy bay cũng sắp cất cánh rồi, giờ phút này Vũ Văn Phong không thể thay đổi được gì nữa.
“Thiếu Ly, anh đồng ý sao?” Lạc Hiểu Nhã có chút không tin, không tin Long Thiếu Ly sẽ tốt như vậy.
“Đương nhiên.” Ngón tay ấn một cái, điện thoại hiện lên dãy số điện thoại của Vũ Văn Phong, anh nói: “Đây.”
Lúc Lạc Hiểu Nhã đưa tay nhận lấy, tay cô thật sự hơi run, hiển nhiên cô vẫn còn hơi trách móc. Nhưng nghĩ đến việc Vũ Văn Phong tự mình đuổi đến sân bay để tìm cô, cô lại đột nhiên muốn nghe giọng nói của anh.
“Long Thiếu Ly, tôi đã được cảnh sát sân bay thả ra, nếu anh không để Hiểu Nhã xuống máy bay, tôi lập tức sẽ bay chuyến kế tiếp tôi đến Maldives ngay.”
Giọng nói của Vũ Văn Phong có chút gấp gáp cùng tức giận, anh lớn tiếng như vậy làm Lạc Hiểu Nhã hơi có chút không quen. Từ trước đến nay Vũ Văn Phong vẫn luôn nói chuyện nhẹ nhàng mềm mỏng với cô, cô chưa từng nghĩ có ngày anh sẽ nói lớn tiếng như thế này. Điều này thật sự làm cô không biết nên nói gì, cứ yên lặng lắng nghe vậy thôi. Khi nghĩ đến cha của Vũ Văn Phong đang ở trong bệnh viện, trong mắt cô không khỏi hiện lên một lớp sương mù.
“Long Thiếu Ly, anh nói chuyện đi, anh…”
“Phong, là em.” Cô nhẹ giọng nói. Âm điệu hơi run run tựa như gió thu ấm áp làm dịu đi cơn kích động của Vũ Văn Phong. Anh lập tức bình tĩnh lại
“Hiểu Nhã, là em thật sự tình nguyện đi sao?” Anh hỏi, giọng điệu còn run rẩy hơn cả cô. Anh không tin, không tin rằng cô sẽ phản bội mình.
“Thật xin lỗi.” Cô thật sự vì muốn tốt cho anh, cũng không quan tâm đến bốn chữ mà Ông Tinh Du đã nói tối hôm qua. Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy có lỗi với Vũ Văn Phong, từ trước đến nay anh đã đợi cô, tốt với cô biết bao nhiêu mà cô lại nợ anh thế này.
“Hiểu Nhã, điều anh muốn không phải là lời xin lỗi của em. Hiểu Nhã, anh muốn em ở lại bên cạnh anh, em có nghe thấy anh nói không…”
“Thưa các hành khách, máy bay sắp cất cánh, xin vui lòng tắt điện thoại di động ngay lập tức để tránh gây ra những rắc rối không đáng có.” Người phụ nữ trên loa phát thanh của máy bay liên tục nhắc nhở, đồng thời các tiếp viên hàng không cũng đã đi kiểm tra.
“Thưa cô, vui lòng tắt điện thoại di động.” Nữ tiếp viên hàng không lịch sự nhắc Lạc Hiểu Nhã.
“Phong, thật xin lỗi, anh cứ làm chuyện anh muốn làm đi. Em sẽ quay lại, xin anh cứ đợi em ở thành phố S, được không?” Cô thật sự sợ Vũ Văn Phong sẽ đuổi theo cô đến Maldives, cho nên Lạc Hiểu Nhã mới kiên trì nói anh đợi cô trở về. Như vậy chắc là Vũ Văn Phong sẽ không đuổi theo cô đến Maldives đâu nhỉ.
“Hiểu Nhã, đừng…”
“Thật xin lỗi…” Một lần nữa lại nói ra ba chữ này, nước mắt của Lạc Hiểu Nhã rơi như mưa. Cùng lúc đó, ngón tay cũng ấn vào nút kết thúc cuộc gọi. Cô cũng không muốn, nhưng cô, không thể ích kỷ vì bản thân mình như vậy được. Cô còn phải nghĩ cho Vũ Văn Phong cùng người nhà của anh nữa.
“Mẹ ơi, cha nuôi nói gì vậy? Tại sao mẹ lại khóc?” Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Kỳ nghiêng về phía Lạc Hiểu Nhã. Bàn tay nhỏ bé lau nước mắt nơi khóe mắt cô, cậu nói: “Mẹ ơi, mẹ nói cho con biết đi, con sẽ giúp mẹ nghĩ biện pháp giải quyết ạ.”
Long Thiếu Ly thiếu chút nữa bị lời của Tiểu Kỳ chọc cười, nhưng nụ cười vừa đến khóe môi liền dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đang khóc rất thương tâm. Long Thiếu Ly vươn tay vòng qua, kéo Lạc Hiểu Nhã về phía mình, để cô bị động dựa vào bả vai anh, anh nói: “Hiểu Nhã, em nói thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”