Đột nhiên, nhạc chuông biến mất, anh ấy nhấc máy.
Trái tim bắt đầu loạn nhịp, Lạc Hiểu Nhã dán người vào cơ thể nhỏ nhắn của con trai, nhưng giọng nói phát ra từ trong điện thoại lại là của Ông Tinh Du, nhẹ nhàng vui sướиɠ như vậy. "Hiểu Nhã, em tìm Phong sao? Anh ấy đang tắm… "
Trái tim Lạc Hiểu Nhã chợt thắt lại, bên tai cô vẫn quẩn quanh bốn chữ kia: Anh ấy đang tắm, anh ấy đang tắm…
“Mẹ ơi, cha nuôi đang tắm, là dì Tinh Du nghe điện thoại ạ.” Tiểu Kỳ cầm điện thoại báo cáo lại cho Lạc Hiểu Nhã.
Cô nghe thấy, nghe rất rõ là đằng khác. Cô đưa tay vuốt nhẹ đôi lông mày đang nhíu lại, ngay sau đó khẽ cười, nói: “Con nói chuyện với dì Tinh Du đi, mẹ đi ngủ đây, ngủ ngon.”
“Được ạ.” Tiểu Kỳ nhiệt tình nói chuyện với Ông Tinh Du thêm một lúc nữa rồi mới cúp máy.
Lạc Hiểu Nhã từ lâu đã biết Ông Tinh Du thích Vũ Văn Phong, bây giờ trời đã tối, vậy mà Ông Tinh Du vẫn ở bên cạnh Vũ Văn Phong, còn biết bây giờ anh đang tắm, vậy nghĩa là…
Trong lòng nhất thời rối loạn, cô cắn môi, ngày mai liền đi Maldives thôi.
A Thái cùng má Ngô đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ để xuất hành, đoàn người nối đuôi nhau ngồi lên chiếc RV, tài xế lái thật nhanh đến sân bay. Điều hòa bên trong xe đã được bật sẵn, cửa sổ đóng chặt khiến cô không thể nghe thấy tiếng gió, không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, nhưng trong lòng Lạc Hiểu Nhã lại ảm đạm như vậy. Thành phố này, cuối cùng cô lại không thể không buông bỏ.
Khi đến sân bay, Long Thiếu Ly không đưa Lạc Hiểu Nhã đi vào cửa chính mà lẳng lặng đi vào phòng chờ VIP thông qua một cửa phụ nhỏ đã được sắp xếp từ trước. Lần đầu Tiểu Kỳ được ngồi lên máy bay, tò mò nắm chặt tay Lạc Hiểu Nhã nhìn xung quanh. "Mẹ ơi, mẹ nói xem, cha nuôi có đến tiễn chúng ta lên máy bay không ạ?” Giống như hình ảnh trên tivi đều có vậy, lúc lên máy bay thường có người đưa tiễn.
Tay Lạc Hiểu Nhã run lên, cô hỏi: “Con nói với cha nuôi rằng chúng ta ngồi máy bay rời khỏi thành phố S sao?” Tối hôm qua Tiểu Kỳ sau đó đã nói gì với Ông Tinh Du thì Lạc Hiểu Nhã không biết. Cô cũng không muốn hỏi, cô biết Ông Tinh Du vẫn luôn muốn cô rời khỏi Vũ Văn Phong, cho nên cô thật sự không có gì để nói với Ông Tinh Du cả.
“Không có ạ, nhưng mà, con nghĩ cha nuôi phải biết chứ.” Tiểu Kỳ nói như điều hiển nhiên.
“Đi nhanh nào, đừng để bị bỏ lại.” Lạc Hiểu Nhã vội vàng nói sang chuyện khác, nghe phía trước có tiếng bước chân, Long Thiếu Ly đã cách cô cùng Tiểu Kỳ ít nhất năm bước.
Ngay lúc này, tại phòng chờ bên ngoài, một người đàn ông đeo kính râm đang vội vàng gọi điện thoại, anh ta nói: “Phong thiếu, có một người phụ nữ và một đứa trẻ đã đi cùng Long Thiếu Ly từ biệt thự của anh ta đến phòng chờ VIP ở sân bay, tôi nghĩ, chắc đó là người mà Phong thiếu đang muốn tìm.”
“Nghĩ biện pháp ngăn bọn họ lại, tôi sẽ đến đó sớm nhất có thể.” Vũ Văn Phong trầm giọng nói. Anh nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu trên bàn, sau khi thu dọn xong liền sải bước rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị phóng xe đến sân bay.
Maldives, đó là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Chẳng lẽ Lạc Hiểu Nhã cùng Tiểu Kỳ thật sự đi du lịch cùng Long Thiếu Ly sao?
Mang theo nghi vấn, anh lái xe thật nhanh, chỉ hy vọng trước khi Lạc Hiểu Nhã rời đi có thể nhìn thấy cô. Dù thế nào anh cũng không tin cô lại ra đi không một lời từ biệt như vậy, chẳng lẽ là Long Thiếu Ly ép cô đi Maldives sao?
Hàng loạt câu hỏi nảy ra khiến Vũ Văn Phong hít thở không thông, trong đầu luôn hiện lên đôi má lúm đồng tiền xinh xắn ấy, làm anh càng muốn gặp được chủ nhân của lúm đồng tiền đó hơn bao giờ hết…
“Thưa anh, thưa cô, mời hai người mau chóng lên máy bay đi Maldives ạ.” Nhân viên phục vụ ở phòng chờ VIP ưu nhã đến thông báo cho Long Thiếu Ly và Lạc Hiểu Nhã. Trong mắt cô ấy, người đàn ông, người phụ nữ cùng đứa trẻ trước mặt rõ ràng là một gia đình ba người, trông cực kỳ ấm áp.
Long Thiếu Ly ung dung đứng dậy, đưa một tay cho Tiểu Kỳ, nói: “Tiểu Kỳ, đi, chúng ta lên máy bay.”
“Mẹ ơi, nhanh lên nào, con muốn lên máy bay.” Tiểu Kỳ đưa một tay nhỏ cho Long Thiếu Ly, tay còn lại kéo lấy Lạc Hiểu Nhã. Cứ thế ba người bọn họ cùng nhau đi về phía cổng lên máy bay, theo sau là A Thái đang làm tròn bổn phận của mình.
Vũ Văn Phong chạy như bay vào đại sảnh sân bay, lúc này Long Thiếu Ly và Lạc Hiểu Nhã chắc hẳn đã sớm đổi xong thẻ lên máy bay rồi. Mà anh nếu muốn nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã, trừ khi xông qua được cổng kiểm tra an ninh mới có thể gặp được.
Kiểm tra an ninh, đó là trạm kiểm soát mà tất cả người trước khi lên máy bay ở đều phải đi qua. Vậy mà giờ, Vũ Văn Phong không còn quan tâm nữa, anh vội vàng xông vào cổng kiểm tra an ninh.
“Thưa anh, xin anh xuất trình giấy tờ.” Nam tiếp viên lịch sự thông báo với Vũ Văn Phong.
Anh làm gì có giấy tờ gì, anh tới đây để tìm người. “Tôi đang tìm người.” Anh vυ"t người qua, thậm chí không quan tâm đến sự ngăn cản của nhân viên kiểm tra an ninh. Sau đó phóng thẳng vào sảnh chờ, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm khắp đại sảnh, hành khách đi đến Maldives đang lên máy bay. Trong nhóm người đang xếp hàng lên máy bay, Vũ Văn Phong liếc mắt lập tức nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã.
“Hiểu Nhã…” Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Phong không để ý đến hình tượng mà hét lên tên của một người phụ nữ như vậy. Hơn nữa còn trước mặt rất nhiều người như thế.
Phòng chờ lên máy bay vẫn luôn chỉ có những tiếng thì thầm nhỏ nhẹ, mặc dù còn ở rất xa nhưng tai của Lạc Hiểu Nhã lại nghe thấy, cô nhẹ nhàng xoay người lại, nói: “Tiểu Kỳ, con có nghe thấy người nào đó gọi tên mẹ không?” Giọng nói kia mơ hồ không chân thật, nhất định là cô nghe lầm rồi. Không thể nào, Vũ Văn Phong căn bản không biết hôm nay cô phải đi Maldives.
Long Thiếu Ly ở ngay sau lưng Lạc Hiểu Nhã, khi nghe Lạc Hiểu Nhã hỏi Tiểu Kỳ, anh liền tự nhiên quay đầu lại, ngay sau đó lập tức nhìn thấy Vũ Văn Phong đang đứng cách đó không xa đang chạy nhanh về phía mình.
Sắc mặt của Long Thiếu Ly tối sầm lại, một tay nắm lấy tay Lạc Hiểu Nhã, đẩy cô đi nhanh về phía trước, sau đó đưa thẻ lên máy bay cho nhân viên sân bay, nói: “Xin nhanh lên một chút, con trai tôi muốn uống nước.”
“Cha ơi, con vừa mới uống nước, con không muốn uống nước nữa đâu.” Tiểu Kỳ làm gì biết tâm tư của Long Thiếu Ly, với vóc dáng nhỏ nhắn của cậu, cậu căn bản không thể nhìn thấy Vũ Văn Phong xuyên qua đám người cao hơn cậu rất nhiều như vậy được.
Mặt Long Thiếu Ly đầy vạch đen, anh nói: “Đi mau.”
Đây là lần đầu tiên anh hung dữ với Tiểu Kỳ như vậy, nhóc con hơi không vui. Nhưng nhìn về phía đám người phía sau, có lẽ cha cậu đang vội lên máy bay, cho nên cậu bé cũng không nói gì. Tuy nhiên Lạc Hiểu Nhã sau đó lại nghe thấy giọng nói của Vũ Văn Phong, lần này, giọng nói đó gần hơn, cô nói: “Thiếu Ly, có phải Phong tới đây không?” Cô nhẹ giọng hỏi, trong lòng có chút hoảng hốt, lại nhớ tới lời mà Ông Tinh Du đã nói, ‘anh ấy đang tắm’.
Anh cùng Ông Tinh Du đã tiến triển đến mức như vậy rồi sao?
“Có sao? Tôi không nhìn thấy.” Ngay cả khi nhìn thấy cũng không thể nói thấy được, anh nói: “Đi thôi, lên máy bay trước rồi nói sau.”
“Nhưng …” Nhưng nếu lên máy bay, cô có còn thể gặp được Vũ Văn Phong sao?
Lạc Hiểu Nhã còn chưa kịp nói hết, Long Thiếu Ly đã nhận lấy thẻ lên máy bay do nhân viên sân bay đưa lại cho anh, sau đó nắm tay Lạc Hiểu Nhã, căn bản không cho cô chút do dự nào cả, dẫn cô đi tới hành lang tiến vào máy bay. Ở sau lưng, Vũ Văn Phong đã đuổi tới, bóng lưng Lạc Hiểu Nhã cùng Tiểu Kỳ hiện rõ trong mắt anh như vậy, nhưng anh đã bị an ninh sân bay đuổi theo ngăn lại, không có cách nào đi về phía trước được nữa.
“Hiểu Nhã, anh sẽ đến tìm em.” Nhìn bóng lưng của Lạc Hiểu Nhã, đôi mắt của Vũ Văn Phong lấp lánh nước nói.
“Thiếu Ly, anh buông tôi ra.” Phảng phất có vẻ như Vũ Văn Phong đang ở phía sau cô, nhưng dù có quay đầu lại bao nhiêu lần, cô vẫn không thể nhìn thấy được anh. Cảm giác bất lực nơi đáy lòng mãnh liệt tấn công vào trái tim Lạc Hiểu Nhã, khiến cô muốn nhìn thấy thế giới này, nhìn thấy Vũ Văn Phong ở sau lưng cô.
“Lên máy bay.” Long Thiếu Ly lạnh lùng gầm nhẹ, là chính cô muốn anh đưa cô rời khỏi thành phố S, bây giờ lại còn muốn cùng Vũ Văn Phong vương vấn sao. Cô xem Long Thiếu Ly anh là cái gì, anh cũng không phải là bùn đất bóp trong tay. Dù gì anh cũng là người thừa kế chính thức của Long Thị cơ mà.
Long Thiếu Ly lần đầu tiên lớn tiếng như vậy với Lạc Hiểu Nhã, đến mức ngay cả Tiểu Kỳ cũng sợ hãi, cậu nói: “Cha ơi, cha đừng mắng mẹ mà, được không?”
Nghe được giọng nói đáng thương của đứa nhỏ mượn tạm này, lòng Long Thiếu Ly chợt run lên, anh nói: “Tiểu Kỳ, cha không phải mắng mẹ đâu, cha phải dẫn hai người lên máy bay mà.” Nhẹ giọng hết mức có thể, anh không muốn làm Tiểu Kỳ sợ hãi.
“Ồ.”
Đầu óc của Lạc Hiểu Nhã quay cuồng, cô đã nghe thấy những âm thanh hỗn loạn ở phía sau. Những giọng nói đó có chút khác biệt so với những gì cô vừa nghe thấy ở cửa lên máy bay, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, cô nói: "Long Thiếu Ly, anh buông tôi ra, tôi muốn gặp Phong. "
Tuy rằng cô không nhìn thấy, nhưng giác quan thứ sáu cùng phản ứng của Long Thiếu Ly cho cô biết, Vũ Văn Phong hẳn là đã tới đây.
“Tiểu Kỳ, nắm lấy góc áo của cha nhé, không cho phép đi đâu.” Long Thiếu Ly xấu xa cười một tiếng, lập tức phải lên máy bay thôi. Anh sẽ không để cho Lạc Hiểu Nhã có cơ hội đổi ý.
“Được ạ.” Tiểu Kỳ ngoan ngoãn, nhưng tai vẫn vểnh tai, chuẩn bị để có thể nghe thấy lời của cha và mẹ bất cứ lúc nào.
Sau khi Long Thiếu Ly cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của Tiểu Kỳ nắm lấy góc áo của mình, ngay sau đó anh cúi người xuống, ngay trước mặt mọi người bế Lạc Hiểu Nhã bước nhanh đến cửa máy bay. Chuyện này làm cho các hành khách xung quanh đều dán mắt vào bọn họ, gia đình ba người này có chút kỳ lạ, lên máy bay thôi mà chồng phải ôm vợ lên nữa sao, đây là tình huống gì vậy?
“Long Thiếu Ly, anh bỏ tôi xuống.” Lúc này Lạc Hiểu Nhã đã chắc chắn 100% rằng Vũ Văn Phong đã đuổi đến đây.
“Không buông ra, mắt em không nhìn thấy, để tôi ôm em lên máy bay, như vậy sẽ nhanh hơn.” Long Thiếu Ly nói với vẻ đương nhiên, những người xung quanh không hẹn mà trong lòng đều đồng thanh nói ‘Ồ’, thì ra vợ của anh ta không thể nhìn thấy. Xem ra người đàn ông này đúng là một người chồng mẫu mực. Vì thế mọi người đều nhường đường cho Long Thiếu Ly thoải mái đi đến cửa máy bay.
Lạc Hiểu Nhã muốn giãy dụa, nhưng hai cánh tay ôm chặt lấy cô giống như đôi kìm sắt vậy, kẹp chặt thân thể cô. Hơn nữa, hơi thở của anh phả trên người cô làm cô có chút choáng váng. Cô thật sự không quen bị một người đàn ông ôm trước mặt nhiều người như vậy.
Cả cơ thể bị ném lên ghế hạng nhất, vừa vặn đúng bốn ghế, hai ghế bên trái lối đi và hai ghế bên phải, anh nói: “Tiểu Kỳ, con ngồi với chú A Thái, cha có chuyện muốn nói với mẹ con.”
“Không muốn đâu, con muốn ngồi cùng với mẹ.” Tiểu Kỳ nhìn mặt của Lạc Hiểu Nhã đỏ bừng lên, có chút không yên lòng.