Chương 73: Điểm yếu của anh

“Tiểu Kỳ cũng ở trên xe sao?”

“Tiểu Kỳ ngủ rồi.”

Long Thiếu Ly tính thấy anh đã về biệt thự hơn một tiếng đồng hồ, điều đó có nghĩa là Lạc Hiểu Nhã cùng Tiểu Kỳ đã ở trong chiếc xe đó ít nhất khoảng hai tiếng rồi.

"Đánh thức Tiểu Kỳ, để nó nói cho tôi vị trí của hai người, tôi lập tức tới ngay.” Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh không thể để Lạc Hiểu Nhã bị bỏ lại trong xe ở ven đường như vậy được. Vũ Văn Phong, lần này không xong chuyện với anh rồi.

Cầm lấy điện thoại di động, một bên vừa đợi Tiểu Kỳ tỉnh lại nói vị trí cho anh, một bên mặc quần áo vào, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài.

“Thiếu gia, cậu đi đâu vậy?” Đã muộn như vậy rồi, hơn nữa Long Thiếu Ly rõ ràng mới vừa ngủ, bất chợt lại đứng lên muốn đi ra ngoài, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Đi theo tôi.” Anh lười giải thích, bây giờ anh rất vội.

Lần này, anh tự mình lái xe, chạy với tốc độ nhanh như gió. Trước tiên anh lái xe đến khu vực lân cận của Long gia, bởi vì Lạc Hiểu Nhã nói Vũ Văn Phong đưa cô rời khỏi nhà họ Long không bao lâu đã xuống xe. Tiểu Kỳ nói rất lâu, nhưng cậu nhóc kia cũng không biết vị trí cụ thể ở nơi nào.

Long Thiếu Ly đi loanh quanh gần đó khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới phát hiện ra chiếc xe chở Lạc Hiểu Nhã cùng Tiểu Kỳ rời đi lúc nãy đang ở ven đường. Cũng may anh nhớ được kiểu dáng và màu sắc, nếu không trong đêm tối thế này muốn tìm được chiếc xe đó cũng không dễ dàng gì.

Mở cửa xuống xe, anh nói: “A Thái, cậu về trước đi.”

Anh không nói lời nào đi bộ đến trước xe, cái đầu nhỏ của Tiểu Kỳ đang nằm trước cửa sổ xe nhìn về phía anh. Thấy anh đi tới, cậu nhóc vui vẻ kêu lên một tiếng: “Cha ơi, cha đến rồi, không thấy cha nuôi đâu cả.”

Long Thiếu Ly không khách khí đặt mông ngồi lên xe của Vũ Văn Phong, anh không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với anh ta, chỉ cần Lạc Hiểu Nhã cùng Lạc Tử Kỳ không sao là được.

“Thiếu Ly, làm ơn đưa tôi về căn hộ.” Lạc Hiểu Nhã suy nghĩ một chút, cô vẫn lựa chọn đi đến căn hộ do Vũ Văn Phong đưa cho cô. Một lần nữa đối mặt với Long Thiếu Ly, trái tim cô vẫn đập thình thịch, cảm giác khủng hoảng đó làm lòng cô không thể bình lặng lại được.

Long Thiếu Ly không nói gì cả, trực tiếp lái xe rời đi, người phụ nữ này có đầu óc không vậy, xảy ra chuyện cũng không biết gọi điện kêu cứu sao?

Nếu không phải trời xui đất khiến thế nào anh gọi điện đến, thì chỉ sợ bây giờ cô cùng Tiểu Kỳ phải ở trong xe này cả đêm rồi.

Vừa lái xe anh vừa bấm số di động của Vũ Văn Phong để chất vấn thì chỉ nhận được câu trả lời: Số máy điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy.

“Cha ơi, đừng gọi nữa, vừa rồi mẹ đã gọi rồi, điện thoại của cha nuôi tắt máy.”

“À.” Long Thiếu Ly tùy tiện đáp lại một tiếng rồi tiếp tục lái xe, chỉ là ánh mắt như có như không lướt qua cô gái trong kính chiếu hậu. Sắc mặt của cô trắng bệch đến dọa người.

“Hừ.” Anh hừ lạnh một tiếng, không cần hỏi cũng biết cô đang lo lắng cho Vũ Văn Phong.

Tên kia nhất định là bị Vũ Văn Tường Phong quản thúc rồi, xem ra cơ hội của anh đã đến.

Không đúng, nếu như tìm được Vân Tâm, vậy có phải anh nên dừng đóng kịch với Lạc Hiểu Nhã rồi không, anh trực tiếp kết hôn với Vân Tâm là được rồi…

“Cha ơi, về sau hoàng tử kia sẽ như thế nào ạ?” Tiểu Kỳ nằm trên giường nhắm mắt lại hỏi Long Thiếu Ly kết cục câu chuyện anh vừa kể.

“Hoàng tử sau đó trở thành hoàng đế, nhưng anh ấy rốt cuộc không thể tìm được công chúa của mình về.”

Hoàng tử, công chúa, Long Thiếu Ly đột nhiên nghĩ tới Vũ Văn Phong. Anh ta là thái tử của Đế Quốc Đen, có thể anh ta còn không có được sự tự do giống như hoàng tử.

Nhìn Tiểu Kỳ cuối cùng cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Long Thiếu Ly kiểm tra lại nhiệt độ trong phòng ngủ, kéo góc chăn cho Tiểu Kỳ rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng cậu.

Trong phòng khách, Lạc Hiểu Nhã đã tắm xong, lẳng lặng cuộn mình trên ghế sô pha. Khi Long Thiếu Ly nhẹ nhàng đi tới, anh mới nhận ra cô cũng đã ngủ. Trên tay cô vẫn luôn nắm chặt chiếc điện thoại di động, Long Thiếu Ly biết cô đang chờ cái gì.

Cô đang đợi điện thoại của Vũ Văn Phong.

Cô đang ngủ, nhưng chân mày lại nhíu chặt như vậy.

Long Thiếu Ly nhẹ nhàng khom người xuống, anh ôm cô gái trên ghế sô pha xoay người đi vào phòng ngủ…

Long Thiếu Ly khẽ ôm Lạc Hiểu Nhã đặt lên giường, nhưng cô lại ngủ không yên chút nào cả, giống như không quen với việc đột ngột thay đổi tư thế. Tay cô quơ loạn giữa không trung, lơ đãng kéo góc áo của anh, sau đó trong miệng lẩm bẩm nói: “Đừng đi”, cuối cùng thuận tay để Long Thiếu Ly nằm bên người cô.

Người cô đang gọi là anh sao? Hay là Vũ Văn Phong?

Anh tự hỏi bản thân nhưng không có lời giải đáp. Long Thiếu Ly chỉ cảm thấy mình không thể nhìn thấu người phụ nữ trước mắt này.

Trong khoang mũi thoang thoảng mùi hương của cô, dễ chịu đến tận đáy lòng.

Trong đôi mắt là gương mặt nhỏ nhắn đang khẽ nhíu lại của cô, dường như cô đang sợ anh rời khỏi đây vậy.

Long Thiếu Ly chậm rãi vươn tay ôm lấy eo cô, làm cô khẽ ngọa nguậy cơ thể rồi dựa vào trong ngực của anh.

Long Thiếu Ly không dám cử động, rất sợ nếu làm vậy sẽ đánh thức cô. Người phụ nữ này đặc biệt mạnh mẽ, cho nên anh không dám tùy tiện đυ.ng vào cô, chỉ có thể lặng lẽ nằm xuống. Vốn dĩ anh muốn đợi cô ngủ sâu rồi mới rời khỏi, nhưng nằm xuống một chút, Long Thiếu Ly lại vô thức ngủ quên.

Ngay khi ngày mới vừa ló dạng, Long Thiếu Ly liền tỉnh lại, nhưng tuyệt đối không phải tự nhiên tỉnh, mà là bị người ta kéo lấy bả vai đánh thức.

Khi anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, bàn tay vô thức muốn đẩy người kéo anh ra, anh nói: “Buông ra.”

“Long Thiếu Ly, anh muốn chết sao.” Vũ Văn Phong lạnh lùng quát khẽ, tất cả lửa giận phẫn nộ vào giờ phút này hoàn toàn bộc phát. Nếu không phải bởi vì ngại Lạc Hiểu Nhã còn ở trong phòng, hiện tại anh đã sớm vung nắm đấm vào mặt Long Thiếu Ly rồi.

Long Thiếu Ly hoàn toàn tỉnh táo lại, khi thấy là Vũ Văn Phong, anh cũng không kinh ngạc mà chất vấn: “Vũ Văn Phong, tại sao anh lại bỏ mặc Hiểu Nhã ở giữa đường mà chẳng thèm ngó ngàng gì tới hả?” Anh còn chưa tìm Vũ Văn Phong để tính sổ thì thôi, anh ta dựa vào cái gì mà tìm anh chứ.

“Đó là việc của tôi, anh đi đi, nơi này của Hiểu Nhã không hoan nghênh anh.” Vũ Văn Phong túm lấy cổ áo Long Thiếu Ly, đi về phía cửa.

Ở sau lưng, Lạc Hiểu Nhã đã bị giọng nói của hai người đàn ông đánh thức, ý thức cũng từ từ trở lại, nhớ tối hôm qua Vũ Văn Phong đột ngột rời đi, cô không nhịn được liền hỏi: “Phong, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Không ai hiểu rõ Vũ Văn Phong hơn cô, Vũ Văn Phong không phải là một người vô trách nhiệm, nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó nên anh mới không về được. Vì vậy mặc dù Vũ Văn Phong khiến cô đợi trên đường rất lâu, nhưng cô vẫn không giận cũng không trách anh.

Đó là một sự tin tưởng tuyệt đối, cô tin tưởng anh giống như tin tưởng vào chính mình vậy. Người vào trước làm chủ, đây là một định kiến mà Long Thiếu Ly làm thế nào cũng không thể cho cô được.

Bàn tay đang nắm lấy cổ áo Long Thiếu Ly của Vũ Văn Phong vì sự quan tâm của Lạc Hiểu Nhã mà hơi nới lỏng ra. Anh không quay đầu lại, giọng nói dịu dàng hết mức có thể: “Trong nhà anh xảy ra chút chuyện, bây giờ đã xử lý xong rồi.”

Nhà, đây là lần đầu tiên Vũ Văn Phong nhắc tới khái niệm “nhà” với Lạc Hiểu Nhã, cô hỏi: “Phong, nhà anh không sao chứ?”

“Xảy ra chút tai nạn nhỏ thôi, bị thương nhẹ , không có gì đáng ngại.” Vũ Văn Phong nhẹ giọng đơn giản nói, nhưng thật ra chỉ có bản thân anh mới biết được sự nguy hiểm của đêm nay. Anh vừa phải trải qua sinh tử trước khi vội vàng chạy tới đây vào sáng sớm nay. Vũ Văn Tường Phong bị bắn, viên đạn xuyên thẳng vào ngực, sự sống và cái chết vô cùng mong manh. Vừa rồi ở trên đường anh nhận được điện thoại, trong nháy mắt Vũ Văn Phong chợt nghĩ có lẽ Vũ Văn Tường Phong cứ chết như vậy cũng tốt. Tuy nhiên khi anh chạy đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Vũ, nhìn thấy cha mình nằm bất động trên bàn mổ, khoảnh khắc đó, tâm trạng của anh đặc biệt phức tạp. Bất kể như thế nào thì trong cơ thể anh cũng đang chảy cùng một dòng máu với Vũ Văn Tường Phong, máu đặc hơn nước lã, nếu như cha anh chết, như vậy trên đời này, anh không còn một người thân nào nữa.

Lẳng lặng đứng bên ngoài cửa vô trùng phòng phẫu thuật, nhìn những dụng cụ giải phẫu không ngừng di chuyển trên cơ thể của cha. Anh mới phát hiện ra rằng, hóa ra trên cõi đời này, thứ mong manh nhất chính là mạng người.

“Cậu chủ, ông chủ bị tấn công. Điều này có nghĩa là có người ở Đế Quốc Đen sợ rằng cậu sẽ trở về kế vị vị trí chủ nhân, vì thế họ muốn làm ông chủ bị thương trước khi cậu lên nắm giữ vị trí đó. Như vậy, chỉ cần ông chủ còn lại một hơi thở thôi, cậu cũng không thể kế vị nó, đồng nghĩa với việc tạo cơ hội cho những người khác đoạt lấy vị trí kia.” Trợ thủ đắc lực của Vũ Văn Tường Phong, Giang Á Dân đã làm hết phận sự của mình, phân tích cho Vũ Văn Phong thấy.

Hít mạnh một hơi khói, từ sau khi trở lại Đế Quốc Đen, Vũ Văn Phong cảm thấy gánh nặng trên vai anh càng lúc càng nặng nề, ép anh đến không thể thở nổi, anh nói: “Điều tra kỹ xem sát thủ đứng sau là ai, bất luận người trong bang hội hay ngoài bang hội, đều gϊếŧ chết không tha.” Vũ Văn Phong nghe xong, lạnh lùng ra lệnh.

“Cậu chủ, không để ai sống sót sao?” Giang Á Dân có chút bối rối, nếu chuyện này do Vũ Văn Tường Phong xử lý, ông ta nhất định muốn để vài người sống sót, như vậy mới có thể tìm ra hung thủ thực sự ở phía sau.

“Không cần.” Gϊếŧ, coi như là vì báo thù cho Vũ Văn Tường Phong vậy. Dù sao, Vũ Văn Tường Phong cũng là cha ruột của anh, còn sát thủ ở sau bức màn đen kia là ai thì có hỏi hay không hỏi đều giống nhau cả. Không phải người này thì cũng là người khác, vị trí cao nhất của Đế Quốc Đen là mơ ước của bao người. Những người như vậy bình thường đều có dã tâm rất lớn, cho nên càng không để ý đến anh ta, anh ta càng không thể che giấu được. Vì vậy không cần phải cố ý điều tra làm gì, người đó rất nhanh sẽ tìm cách nổi lên mặt nước để tìm anh mà thôi. Dĩ nhiên, người kia có thể sẽ lấy danh nghĩa giúp đỡ anh để tìm đến.

Chuyện tranh giành quyền lực này không ngại phải dối trá. Anh đã trốn đi mười năm, nhưng khi quay lại đây anh vẫn không thích sự lừa dối và lợi dụng lẫn nhau của thế giới này.

Vũ Văn Tường Phong xảy ra chuyện, anh không thể không nhận lấy mọi việc của Đế Quốc Đen, phải nhận nhiệm vụ trong lúc cấp bách. Giờ phút này Đế Quốc Đen vì Vũ Văn Tường Phong bị thương mà đã rối loạn, nhưng anh, không thể loạn được.

Sau khi gấp rút thu xếp chuyện ở Đế Quốc Đen xong, Vũ Văn Phong một phút cũng không nghỉ ngơi vội vàng đi đến căn hộ. Nhưng thứ mà anh nhìn thấy lại chính là cảnh tượng Long Thiếu Ly nằm trên giường ôm chặt lấy Lạc Hiểu Nhã, làm cho anh không khỏi nhớ tới lời Lạc Hiểu Nhã nói với anh trong phòng khách của nhà họ Long: “Thật xin lỗi.”

Long Thiếu Ly cùng Lạc Hiểu Nhã, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó ở trong biệt thự của Long Thiếu Ly rồi sao?

Bây giờ anh tuyệt đối có năng lực bảo vệ Lạc Hiểu Nhã, nhưng năng lực bảo vệ đó lại đồng nghĩa với việc cũng mang lại nguy hiểm cho Lạc Hiểu Nhã.

Có quá nhiều người muốn gϊếŧ anh, chỉ vì muốn chiếm lấy vị trí chủ nhân đó.

Bây giờ anh mới nghĩ đến lo lắng của Vũ Văn Tường Phong có lẽ là đúng. Chỉ cần Lạc Hiểu Nhã ở trong tay anh, thì đó chính là điểm yếu của anh, hơn nữa còn là mục tiêu để người khác công kích anh.