Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 72: Nhận sai đối tượng nói chuyện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ông cụ lịch sự làm động tác mời ngồi, nói: “Vũ Văn Phong, cậu ngồi vào chỗ đó đi.”

Long Thiếu Ly thật sự bị ông nội đánh bại, bộ dạng vừa rồi của ông nội mang lại chút cảm giác ăn cây táo rào cây sung. Anh nghiến răng nghiến lợi, rất muốn đánh người.

Vũ Văn Phong bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Lạc Hiểu Nhã, sau đó thấp giọng nói: "Hiểu Nhã, anh có một căn hộ ở bên cạnh phòng khám Phong Nhã. Anh nghĩ, Tiểu Kỳ cũng đã lớn rồi, dù sao để cậu bé ở lại phòng khám bệnh cũng không tốt lắm, hay là em và Tiểu Kỳ tạm thời cùng nhau dọn đến căn hộ đó được không? "

Ý của Vũ Văn Phong rõ ràng là không muốn Lạc Hiểu Nhã chuyển đến Phòng khám bệnh Phong Nhã nữa. Cổ họng cô hơi nghẹn lại, mặc dù cô biết anh làm vậy là tốt cho cô, nhưng trái tim Lạc Hiểu Nhã vẫn run lên. Cô không thể nhìn thấy sắc mặt của Vũ Văn Phong, nhưng cô biết chuyện Vũ Văn Phong quyết định như vậy nhất định có liên quan đến ông cụ nhà họ Long.

Cô còn có thể làm gì nữa, tâm trạng hiện tại của cô vô cùng rối bời. Cuộc sống của cô quá hỗn loạn rồi, tuy rằng Vũ Văn Phong cùng Long Thiếu Ly cùng nhau xuất hiện ở Phong Gian cứu cô, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, Vũ Văn Phong không ổn mà Long Thiếu Ly cũng không ổn.

Mà bây giờ, nhà họ Long có thể để cho cô mang Tiểu Kỳ đi cũng là may lắm rồi. Nếu không, dựa theo thái độ trước đây của Long Thiếu Ly đối với cô, tuyệt đối anh sẽ không bao giờ để Tiểu Kỳ đi cả. Cô suy nghĩ một chút liền nhẹ giọng nói: “Được.” Cô nợ Vũ Văn Phong quá nhiều, nhiều đến mức cả đời này cô cũng cảm thấy không thể nào trả được, thế thì kiếp sau vậy, kiếp sau cô sẽ làm trâu làm ngựa trả lại cho anh.

Sự thay đổi đột ngột này không chỉ có Lạc Hiểu Nhã nhận định là do ông cụ giở trò, mà Long Thiếu Ly đương nhiên cũng nghĩ như vậy. Nhưng lựa chọn này cũng tốt, ít nhất tố hơn so với việc Lạc Hiểu Nhã quay về Phòng khám Phong Nhã một lần nữa. Một mình ở trong căn hộ, anh vẫn có thể tự nhiên ra vào, như vậy, anh lại có cơ hội được gặp Lạc Hiểu Nhã rồi.

Người phụ nữ đó, không thể cố chấp dành con với cô được, cô phản ứng quá mãnh liệt rồi.

Mọi chuyện, dưới sự tác động của ông cụ, cuối cùng cũng đi đến thống nhất, Tiểu Kỳ rốt cuộc vẫn theo Lạc Hiểu Nhã rời đi. Mai Như Tâm cùng một người đàn ông và phụ nữ ngồi trên ghế vốn định xem náo nhiệt, nhưng cuối cùng lại không có chuyện gì cả. Hai bên kết thúc trong hòa bình làm cho lòng bà ta mất cân bằng.

Điều khiến Mai Như Tâm mất cân bằng hơn chính là thái độ của ông cụ với Tiểu Kỳ.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Tiểu Kỳ và Lạc Hiểu Nhã lên xe của Vũ Văn Phong, Long Thiếu Ly liền quay trở lại phòng khách, anh nói: “Ông nội, tại sao ông phải làm như vậy?”

Ông cụ không hoảng cũng không vội, đưa tay trái ra, trong lòng tay hai chiếc chìa khóa, ông nói: “Cái này cho cháu.”

“Gì ạ?”

“Chìa khóa căn hộ.”

“Cám ơn ông nội.” Dù có ngốc hơn cỡ nào nữa thì anh cũng kịp phản ứng lại, ông nội quả nhiên là ông nội, không phải thiên vị người ngoài. Anh xoay người rời đi, anh quyết định tối nay lập tức tới căn hộ này ngay.

“Đứng lại.” Ông cụ quát khẽ một tiếng.

“Ông nội, sao vậy?” Chìa khóa cũng đã đưa rồi, còn không để cho anh đi, có điều gì đó là lạ.

“Nói thật cho ông biết, cháu cùng người phụ nữ đó trước đây có đúng là đã xảy ra quan hệ với nhau không?” Đàn ông nói chuyện với đàn ông thì tốt nhất là đi thẳng vào vấn đề. Không cần thiết phải vòng vo dài dòng không cần thiết. Ông đã phái người đi kiểm tra, nhưng không phát hiện ra được điều gì cả.

“Chuyện này…” Long Thiếu Ly không biết nên nói thế nào, nếu như nói anh cùng Lạc Hiểu Nhã chỉ có một lần mấy ngày trước, vậy thì làm sao có được Tiểu Kỳ?

Không thể nói như vậy được, dù sao, anh cũng đã nói dối rồi, tạm thời tiếp tục nói dối cho trót vậy. “Ông nội, đúng vậy.” Cố ý nói như vậy, nhưng thật ra anh cũng nói đúng mà.

“Được rồi, ông đã biết, cháu đi đi. Nhưng mà đừng hù dọa người ta, theo đuổi phụ nữ cũng cần phải có chiến lược, không thể cứng rắn ép buộc người ta được.”

“Cháu biết rồi.” Anh có kinh nghiệm hơn ông nội mà, chỉ có một người phụ nữ này thôi chả nhẽ còn không thể theo đuổi được chứ.

“Đi đi.” Ông cụ phất tay nói, Long Thiếu Ly lập tức rời đi. Mới vừa rồi ở trong phòng tiếp khách nhỏ, ông đã đề cập đến Vũ Văn Tường Phong. Vốn dĩ chỉ muốn dò xét xem thử, nhưng không ngờ Vũ Văn Phong lại biết chuyện cha anh có biết chuyện Thượng Quan Hồng đã gây ra với Lạc Hiểu Nhã lần này. Nếu đã như vậy, chính ông chủ động đưa ra ý bảo vệ Lạc Hiểu Nhã đương nhiên Vũ Văn Phong cũng sẽ không phản đối. Vũ Văn Phong sợ Vũ Văn Tường Phong sẽ gây bất lợi cho Lạc Hiểu Nhã cùng con trai.

Vì vậy, căn hộ riêng kia của ông nghiễm nhiên trở thành nơi mà Vũ Văn Phong cung cấp cho Lạc Hiểu Nhã ở. Như thế vừa thuận tiện cho cháu trai của ông tiếp tục lui tới với Lạc Hiểu Nhã, vừa không để cháu trai ông đặc biệt khó chịu khi Lạc Hiểu Nhã trở về phòng khám Phong Nhã.

Hơn nữa, ông cũng cần vài ngày để điều tra kỹ lưỡng xem cha ruột của Tiểu Kỳ rốt cuộc là ai. Nhớ lại những biểu cảm của cậu nhóc kia, giác quan thứ sáu nói cho ông biết, Tiểu Kỳ chính là chắt trai của ông.

Long Thiếu Ly cầm lấy chìa khóa rời đi, nhìn bóng lưng của cháu trai, trông anh vẫn còn hơi non nớt, đó là vì kinh nghiệm sống còn chưa đủ. Một người như anh, có lẽ nên chịu chút thất bại sẽ tốt hơn.

Ông xoay người, bước nhanh lên lầu, đi về phía thư phòng. Ngón tay ông nhấn nhẹ xuống bàn làm việc, phía sau tủ sách liền xuất hiện một hàng máy theo dõi. Ông thuần thục mở camera chiếu lại khung cảnh vừa xảy ra ở phòng khách đã được ghi hình lại kia. Long Xương Khôi cẩn thận quan sát phản ứng của Mai Như Tâm từng chút một, ngoại trừ người phụ nữ này ra, sẽ không có ai có tâm cơ như vậy cả, bởi vì, không ai có lý do gì để phải làm thế.

Ông lão phóng to từng động tác biểu cảm của Mai Như Tâm, cuối cùng đưa ra kết luận, Mai Như Tâm nhất định biết tất cả mọi chuyện, nhưng bà ta lại để cho Thượng Quan Hồng làm hại Lạc Hiểu Nhã. Nếu như không phải vì thể diện của gia tộc Thượng Quan, ông thực sự muốn dạy cho Thượng Quan Hồng một bài học.

Nhưng mà, lần này chắc hẳn không cần ông ra tay, Vũ Văn Phong kia sẽ không bỏ qua cho Thượng Quan Hồng đâu.

Ông cụ cầm di động lên, bấm vào số điện thoại của viện trưởng bệnh viện Khang Kiều. Nhà họ Phương và nhà họ Long là quan hệ thân thiết nhiều đời, chắc hẳn ông ấy sẽ không phân phó cho người đυ.ng vào đâu. Vì vậy nhất định là do bác sĩ trong bệnh viện đã làm điều gì đó sau lưng viện trưởng rồi.

Long Thiếu Ly cái gì cũng không biết cả, anh không hề biết ông cụ đang chuẩn bị điều tra triệt để về cha ruột của Tiểu Kỳ là ai. Mặc dù không bắt được Tiểu Kỳ, nhưng kết quả bây giờ cũng không tệ, anh nói: “A Thái, lái xe.” Anh huýt sáo, định trở về biệt thự để tắm nước nóng trước, sau đó lẳng lặng lẻn xuống căn hộ kia, đợi đến khi Tiểu Kỳ ngủ say rồi anh sẽ tranh luận phải trái với Lạc Hiểu Nhã về việc cô bỏ trốn lần này.

A Thái lái xe đến bên cạnh Long Thiếu Ly, Long Thiếu Ly ung dung ngồi lên xe. Nhưng đột nhiên anh lại nhớ tới mục đích anh đến nhà tổ, vốn anh muốn chất vấn ông nội tại sao lại chống mắt nhìn Thượng Quan Hồng bắt nạt Lạc Hiểu Nhã, tuy nhiên anh lại liên tiếp bị ngăn bởi hàng loạt chuyện vừa xảy ra làm anh không có cơ hội để hỏi ông gì cả. Giờ phút này nhớ tới, anh mới trầm giọng nói: “A Thái, chờ đã.”

“Vâng.”

Long Thiếu Ly cầm điện thoại di động lên, có một số chuyện có lẽ nói trong điện thoại di động còn tốt hơn gặp mặt trực tiếp, nhưng anh gọi nửa ngày mà điện thoại của ông nội vẫn máy bận. Không biết ông cụ đang nói chuyện với ai nữa, tâm trạng anh có chút buồn bực, dứt khoát dẹp chuyện này hỏi sau, anh nói: “A Thái, đi thôi, nhưng mà ngày mai nhớ tra giúp tôi xem ông cụ đang nói chuyện điện thoại với ai vào lúc này."

“Vâng.” Sau khi trả lời, A Thái khẽ liếc nhìn Long Thiếu Ly, sau khi suy nghĩ một chút, liền vừa nổ máy xe vừa nói: “Thiếu gia, có tin tức từ Maldives.”

Lúc này Long Thiếu Ly đang xuất thần hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, nên anh không nghe rõ A Thái đang nói gì: “A Thái, cậu lặp lại lần nữa.”

Sắc mặt A Thái hơi thay đổi, hiển nhiên tâm tư hiện tại của Long Thiếu Ly hoàn toàn không đặt trên người Tần Vân Tâm, nếu không, khi nghe đến Maldives, anh không thể không có cảm giác gì được. “Thiếu gia, có tin tức từ Maldives.” Anh ta nhắc lại một lần nữa, sau đó tiếp tục chú ý tới phản ứng của Long Thiếu Ly.

“Ý cậu là đã tìm ra tung tích của Vân Tâm?” Đầu óc Long Thiếu Ly cuối cùng cũng rời khỏi Lạc Hiểu Nhã.

“Đúng vậy.”

“Nói mau, ở trên hòn đảo nào? Bây giờ cô ấy ổn chứ?”

“Thiếu gia, ở thủ đô Male, nhưng nghe nói cô Tần cô đang dưỡng bệnh.” Tin tức mà A Thái kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng được nói ra. Cô gái kia, anh vẫn nhớ. Bây giờ nghĩ lại, tính tình của Vân Tâm và Lạc Hiểu Nhã có chút tương tự nhau, đều là kiểu phụ nữ thuần khiết như sương mai.

“Cô ấy bị bệnh sao?” Giờ phút này, người duy nhất Long Thiếu Ly quan tâm chính là Tần Vân Tâm. Sau đó anh mới nhận ra rằng, hai ngày qua anh suýt chút nữa đã quên mất Tần Vân Tâm rồi, may mà có A Thái nhắc nhở, nếu không, anh thật sự sẽ quên mất Tần Vân Tâm.

Đây là điều mà từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

Vân Tâm, anh là bị sao đây?

Anh nhìn xa xăm về phía màn đêm ngoài ô cửa kính ô tô, lúc này anh cũng không còn tâm trạng đi đến căn hộ mà Lạc Hiểu Nhã và Tiểu Kỳ ở nữa.

Anh đã thay đổi sao?

“Chắc là vậy.”

“A Thái, ngày mai đi làm thủ tục đến Maldives, ba ngày nữa tôi muốn tới Maldives.”

“Thiếu gia, nếu cần đi gấp như vậy, sao không đi cùng đoàn du lịch, vậy thì sẽ nhanh hơn. Nếu không chờ visa thì ít nhất cũng phải mất mấy ngày, ba ngày tuyệt đối sẽ không kịp nữa.”

“Được, vậy cách nào nhanh thì làm.” Anh đã hạ quyết tâm, ngay khoảnh khắc nay anh mới nhận ra hai ngày nay trái tim anh đã bị lệch ra khỏi quỹ đạo.

“Vâng.” A Thái thấp giọng đáp ứng. Anh ta thấy Long Thiếu Ly rốt cuộc cũng bắt đầu quan tâm đến Tần Vân Tâm, lúc này anh ta mới bình thường trở lại.

Không đến căn hộ, trở về biệt thự tắm rửa, nhưng Long Thiếu Ly lại không thể ngủ không được. Trong đầu anh lúc thì là Lạc Hiểu Nhã, lúc lại là Vân Tâm, hai người phụ nữ không ngừng lượn qua lượn lại trước mắt, cuối cùng ai cũng không tan biến đi cả.

Anh đây là thế nào vậy?

Điện thoại trong tay anh không biết đã cầm bao lâu, rốt cuộc, anh nhấn số điện thoại của Lạc Hiểu Nhã. Anh cho rằng cô nhất định vẫn tắt máy giống như trước, nhưng khi điện thoại vừa thông đã có người nhận máy ngay lập tức: “Phong, là anh sao?”

“…”

“Phong, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Long Thiếu Ly không nói gì cả, Lạc Hiểu Nhã lại bắt đầu lo lắng. Cô không nhìn thấy số điện thoại gọi đến, cô nghĩ người gọi đến chính là Vũ Văn Phong.

“…” Gân xanh trên mặt trong nháy mắt nổi lên, Long Thiếu Ly vẫn ẩn nhẫn không nói lời nào cả, chờ cho Lạc Hiểu Nhã nói tiếp, nhưng những lời cô nói lại làm cho anh thấy mơ hồ.

“Phong, anh nói chuyện đi, nói chuyện đi.” Lạc Hiểu Nhã lo lắng hô lên.

Long Thiếu Ly không nhịn được nữa, nói: “Hiểu Nhã, đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh là Long Thiếu Ly?” Lạc Hiểu Nhã lúc này mới phát hiện ra mình vừa nhận sai đối tượng nói chuyện.

“Nói mau, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thiếu Ly, vừa rồi khi chúng tôi mới vừa rời khỏi nhà họ Long, điện thoại của Phong vang lên, anh ấy tấp xe vào lề rồi ra ngoài. Nhưng tôi đợi mãi đến bây giờ vẫn không thấy anh ấy lên xe lại nữa."
« Chương TrướcChương Tiếp »