Chương 71: Cảm giác không tốt chút nào

“Ha ha đúng vậy.” Bây giờ ông cụ lại càng thêm thích Tiểu Kỳ, đứa bé này tuy còn nhỏ nhưng đầu óc lại có thể xoay chuyển nhanh như vậy, làm cho ông không khỏi bội phục.

“Được rồi, cháu để ông cố ôm đấy, nhưng mà, cháu cũng muốn gặp mẹ nữa.” Có thể ôm, tuy nhiên cậu có điều kiện.

“Được.” Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ông cụ nhận lời đáp ứng Tiểu Kỳ ngay, sau đó quay đầu sang một vệ sĩ đang đứng trước cửa, nói: “Bảo lính gác mở cửa ra, cho tên nhóc nhà Vũ Văn kia vào đây cùng luôn.”

“Ông nội, ông…” Long Thiếu Ly kháng nghị. Để Lạc Hiểu Nhã đi vào thì thôi đi, đằng này sao lại thêm cả một tên Vũ Văn Phong nữa chứ. Chỉ cần nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã cùng Vũ Văn Phong đứng chung một chỗ, anh lập tức cảm thấy cực kỳ khó chịu rồi.

“Tiểu Kỳ, lại đây, để ông cố ôm nào.” Ông cụ trực tiếp phớt lờ Long Thiếu Ly. Ông đã sớm thu hết vào mắt sự thay đổi nhỏ trên gương mặt của Mai Như Tâm. Nếu như lần này ông xem Tiểu Kỳ là người ngoài thì sau này có muốn yêu cầu Tiểu Kỳ trở về chỉ sợ rất khó lấy lòng đứa nhỏ này nữa. Tên nhóc con kia tuyệt đối là một đứa trẻ khác biệt cùng lạ lùng, không phải là người có thể dễ dàng bị người khác tùy tiện kiểm soát được.

Tiểu Kỳ lại liếc nhìn ông cụ một cái, dường như ông rất chân thành. Nhớ lại biểu hiện mới vừa rồi, có lẽ ông cố thật sự đang nói đùa với cậu. Dù sao trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con thôi, rất nhiều chuyện cậu không thể nào phân biệt được. Vì vậy cậu tuột người xuống khỏi ngực Long Thiếu Ly, sau đó lập tức lao vào vòng tay của ông cụ.

Thân thể cậu nhóc nhỏ bé mềm mại còn mang theo mùi cơ thể đặc thù của trẻ con. Nghĩ đến hành động vừa rồi của Tiểu Kỳ, ông cụ còn thân thiết với cậu hơn cả mấy ngày trước nữa. Ông nói: “Tiểu Kỳ thật ngoan. "

“Chỉ ông cố mới tốt ạ.” Vừa nói xong, cái miệng nhỏ nhắn cũng hướng sát lại gần mặt của ông cụ. Khi chuẩn bị dán mặt mình vào mặt ông, chỉ còn cách khoảng một centimet, cậu liền dừng lại. Ngay sau đó cái miệng nhỏ nhắn kia hôn bật ra một tiếng thật kêu.

Nụ hôn gió bất ngờ này làm cho Long Xương Khôi rất hưởng thụ, đó là một loại cảm giác rất đặc biệt. Thật nhiều năm rồi không có đứa trẻ nào mang lại cho ông cảm giác như vậy nữa. Cậu nhóc là người duy nhất không sợ ông, nhìn gương mặt nhỏ trước mắt đang ở trong vòng tay ông này, đúng là quá giống, nhất định chính là bản sao của Long Thiếu Ly rồi. Thậm chí ngay cả tính khí kia cũng giống hệt Long Thiếu Ly lúc còn bé. Có lẽ, bản kiểm nghiệm ADN kia thật sự sai rồi.

Ông cụ trực tiếp mặc kệ tất cả những người xung quanh, thậm chí ngay cả Long Thiếu Ly, chỉ ngây người nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Kỳ.

“Ông nội, cháu không muốn gặp Vũ Văn Phong.” Long Thiếu Ly tiếp tục kháng nghị sau một hồi suy nghĩ.

“Cậu ấy là cha nuôi của Tiểu Kỳ mà, Tiểu Kỳ, cháu có muốn gặp cha nuôi không?” Ông cụ dùng giọng nói ấm áp hỏi Tiểu Kỳ, nụ cười kia làm cho Mai Như Tâm ngẩn ra.

“Ông nội, ông thiên vị, ông chưa từng đối xử với cháu như vậy bao giờ.”

Người lên tiếng chính là Long Tử Đình, nhìn thấy ông cụ cưng chiều Tiểu Kỳ như vậy, cô ta ghen tỵ.

Ông cụ ngay cả mí mắt cũng không nhướng lên, tiếp tục cười với Tiểu Kỳ rồi mới nhẹ giọng nói: “Tử Đình, nếu bây giờ cháu trở lại nhỏ như Tiểu Kỳ, ông cũng sẽ chiều chuộng cháu giống vậy.”

Long Tử Đình gãi đầu, thật sự bị ông cụ làm cho nghẹn lời, không dám đáp lại dù chỉ nửa câu.

Trước phòng khách, Vũ Văn Phong nắm tay Lạc Hiểu Nhã cùng nhau bước vào. Vốn dĩ Lạc Hiểu Nhã không muốn Vũ Văn Phong nắm tay mình. Tuy nhiên cô không nhìn thấy gì cả, lại vội vàng muốn gặp được Tiểu Kỳ, vì vậy bèn mặc cho Vũ Văn Phong nắm tay dắt cô cùng nhau bước vào. Trên người cô vẫn là bộ quần áo mát xa của Phong Gian, bộ quần áo đó hơi rộng không vừa người nên bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác của Vũ Văn Phong nữa. Mái tóc dài được cột thành đuôi ngựa làm cô trông nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Nhưng mà tất cả những gì xảy ra trong một đêm hôm nay đều được ghi lại trên mặt cô. Những chuyện đã từng ấy, có lẽ đã khắc sâu trong trái tim cô đầy rẫy tổn thương rồi.

“Mẹ ơi.” Tiểu Kỳ giãy giụa, định chạy đến bên cạnh Lạc Hiểu Nhã.

Ông cụ hơi trầm ngâm, sau đó buông lỏng tay ra, nói: “Đi đi, nhưng lát nữa nhớ trở về bên cạnh ông cố đấy nhé.”

“Nhất định ạ.”

“Vậy thì ngoéo tay nào.” Ông cụ cười nói, đây chính là động tác mà lần trước đến đây Tiểu Kỳ đã làm cùng ông. Ông biết chỉ có làm như vậy mới có thể không để lại dấu vết nào mà đem đứa nhỏ này hàng phục.

“Ngoéo tay móc ngược, một trăm năm không cho phép đổi ý, ai đổi ý thì người đó là kẻ xấu xa.”

Nghe được giọng điệu nghiêm túc của Tiểu Kỳ, ông cụ cười một tiếng, là kẻ xấu thì sao chứ? Trên đời này làm gì có kẻ hoàn toàn xấu, mà cũng không có ai hoàn toàn tốt cả.

“Được rồi ạ, con đi gặp mẹ đây.” Sau khi ngoéo tay xong, cơ thể nhỏ bé lanh lợi trượt xuống đất, sau đó vui sướиɠ chạy đến trước mặt Lạc Hiểu Nhã, ôm lấy chân cô, nói: “Mẹ ơi.”

“Con trai ngoan, để mẹ ôm nào.” Giọng nói của Lạc Hiểu Nhã hơi run rẩy. Lúc trước không nhìn thấy Tiểu Kỳ, trái tim cô như muốn vỡ nát ra, giờ phút này khi ôm chặt cơ thể nhỏ bé mềm mại kia vào người mình, trái tim cô mới khôi phục lại được. Cô khom người xuống, ôm Tiểu Kỳ lên, hỏi: “Có nhớ mẹ không?”

“Nhớ lắm ạ, con đi tìm mẹ nhưng tìm không ra ạ.” Còn lạc đường nữa, vì vậy mới ngủ gục ở cầu thang bộ.

“Là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con, sau này mẹ sẽ không bao giờ giao con cho người khác nữa.”

“Mẹ ơi, cha nuôi cũng đến đây sao, có phải mẹ định đưa con về ở với cha nuôi không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ngẩng lên, rất nghiêm túc hỏi. Cậu không thích nhà của dì An, không phải vì nó nhỏ mà vì ánh mắt của bạn trai dì An nhìn cậu rất không thân thiện.

“Chuyện này …” Lạc Hiểu Nhã hơi do dự, cô cũng chưa nghĩ tới sau này phải làm thế nào.

“Tiểu Kỳ, tối nay con và mẹ sẽ ở với cha.” Long Thiếu Ly nhìn bàn tay của Vũ Văn Phong khoác trên eo Lạc Hiểu Nhã rốt cục cũng dời đi, lúc này anh mới trầm giọng tuyên bố. Anh không định bỏ qua cho Lạc Hiểu Nhã và Lạc Tử Kỳ.

“Cha ơi, còn cha nuôi thì sao? Con nhớ cha nuôi, con muốn sống cùng cha nuôi.”

Long Thiếu Ly thiếu chút nữa hộc máu. Anh cũng không thể mời cả Vũ Văn Phong vào biệt thự của mình được, hai nam một nữ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Vũ Văn Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Tiểu Kỳ, tới đây, để cha nuôi ôm một cái.”

Nụ cười nhẹ như gió thoảng qua của Vũ Văn Phong làm cho hai mắt Tiểu Kỳ sáng lên, cậu nói: “Mẹ ơi, con muốn để cha nuôi ôm ạ.”

Lạc Hiểu Nhã tự nhiên bế Tiểu Kỳ đưa đến vòng tay của Vũ Văn Phong. Mà cảnh tượng ấy rơi vào mắt bất kỳ ai cũng giống như một gia đình vậy. Long Thiếu Ly ghen tỵ, tuy nhiên anh vẫn phải nhẫn nhịn.

Vũ Văn Phong sờ đầu Tiểu Kỳ, nói: “Tiểu Kỳ, phải ngoan, nghe lời mẹ, mẹ đi nơi nào thì Tiểu Kỳ đi nơi đó nhé.”

“Vũ Văn Phong, anh nói như vậy là có ý gì, Tiểu Kỳ là tôi tìm được, cậu bé nên sống với tôi.” Ngay cả một kẻ ngốc cũng biết lựa chọn của Lạc Hiểu Nhã, cô nhất định sẽ chọn Vũ Văn Phong. Kết quả vừa rồi ở Phong Gian đã là như vậy rồi. Anh vốn chỉ muốn lợi dụng điểm yếu là Tiểu Kỳ để uy hϊếp cô, nhưng bây giờ ông cụ lại đứng về phía cô, chuyện này làm cho anh cảm thấy khó có thể chịu nổi.

“Long Thiếu Ly, trước đây cám ơn anh đã có lòng tốt, nhưng mà tôi đã quyết định cùng Tiểu Kỳ dọn về phòng khám Phong Nhã rồi.” Ban đầu Lạc Hiểu Nhã còn chưa có kế hoạch gì cả, nhưng lời nói của Long Thiếu Ly khiến cô nhanh chóng đưa ra quyết định. Cô sợ ở chung với anh, sợ giữa hai người bọn họ có thể xảy ra chuyện gì khác.

Những chuyện đó, cô càng tin tưởng Vũ Văn Phong hơn.

Cho dù là ai cũng không thể xóa nhòa sáu năm tin tưởng ấy.

Cục diện này đúng là rối rắm, đây cũng là lần đầu tiên Long Thiếu Ly bị mất mặt trước mặt người nhà. Bây giờ sắc mặt của anh muốn có bao nhiêu khó coi thì liền có bấy nhiêu.

“Tiểu Kỳ, lựa chọn của cháu thì sao? Nếu cháu được chọn giữa hai người, mẹ và cha, có phải cháu sẽ chọn mẹ không?” Ông cụ mở miệng nói, nhưng lại có vẻ như đã biết rõ đáp án.

Tiểu Kỳ ở trong ngực Vũ Văn Phong gãi đầu, rồi lại do dự một lúc rồi mới nói: "Ở nhà trẻ các bạn của cháu đều nói cha và mẹ của bọn họ đều sống cùng với nhau, như vậy mới giống một gia đình, nhưng cha cháu không tốt, ông ấy còn có dì Thượng Quan, cho nên cháu không muốn sống cùng với cha.” Cậu không thay đổi ý định ban đầu, ban đầu cậu rời khỏi Long Thiếu Ly cũng là bởi vì nguyên nhân này. Đừng nhìn cậu còn nhỏ mà xem thường, cậu rất có chính kiến của mình.

Long Xương Khôi chuyển hướng quay sang Mai Như Tâm, nói: “Dạy dỗ cháu gái của con thật tốt, lần này cha không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu lần sau còn để cha phát hiện, con cũng biết hậu quả của cô ta rồi đấy.” Long Xương Khôi tránh nặng tìm nhẹ nói. Tất cả chuyện lúc trước ông không muốn truy cứu lại làm gì, bởi vì ông cũng có phần trong đó, cho nên cũng không thể nói quá rõ ra được.

“Ông cố, ông nói như vậy có phải là dì Thượng Quan sau này sẽ không quấn lấy cha cháu nữa sao ạ?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Vậy thì tốt quá ạ.” Tiểu Kỳ hết sức phấn khởi, chỉ cần Thượng Quan Hồng không quấn lấy cha nữa là tốt rồi.

“Tiểu Kỳ, nói như vậy có phải con muốn ở với cha không?”

Cậu nhóc hơi sững sờ, hóa ra mục đích của ông cố là muốn cho cha và mẹ ở cùng nhau. Cậu liếc mắt nhìn Lạc Hiểu Nhã, sau đó khôn ngoan nói: “Con nghe lời mẹ.” Nếu không thể đưa ra quyết định, vậy thì không làm nữa, trực tiếp giao cho mẹ là được rồi.

Lạc Hiểu Nhã kiên quyết không muốn về biệt thự, đối với bản hợp đồng đó, dù có hối hận đã ký thì cũng hối hận rồi, sau này cô sẽ không hối hận nữa. Cô nói: “Tiểu Kỳ, tí nữa con cùng mẹ trở về…”

“Chờ đã, Hiểu Nhã, ông có chuyện muốn nói với Vũ Văn Phong.” Ngay lúc này, ông cụ cắt ngang quyết định mà cô chuẩn bị nói.

Vũ Văn Phong hơi ngẩn ra, lại mơ hồ có dự cảm xấu: “Ông nội, mời nói.”

“Đi theo ông.” Ông cụ bình tĩnh đứng dậy, sau đó mặc kệ Vũ Văn Phong có đồng ý hay không, liền đi trước đến một gian phòng nhỏ để tiếp khách quý ở bên cạnh phòng khách.

Nhìn theo bóng lưng của ông cụ, Vũ Văn Phong bất giác đi theo, để lại một đám người đang có chút khó hiểu ngồi trong phòng khách.

“Ngồi xuống đi.” Ông cụ ngồi vào ghế chủ trì, chỉ vào ghế sô pha bằng da đối diện, ý bảo Vũ Văn Phong ngồi xuống.

Vũ Văn Phong mới vừa ngồi ổn định, ông cụ liền phất tay tỏ ý yêu cầu thủ hạ lui ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng nhỏ tiếp khách lại.

Không ai biết hai người nói chuyện gì, khoảng chừng bảy tám phút sau, Vũ Văn Phong cùng ông cụ bước ra khỏi phòng tiếp khách.

Trong phòng khách lặng ngắt như tờ, Lạc Hiểu Nhã đang ôm Tiểu Kỳ, không muốn để ý tới người nhà họ Long. Người nhà họ Long ngoại trừ Long Thiếu Ly ra ai cũng đang chăm chú nhìn Lạc Hiểu Nhã, bầu không khí giằng co kia làm hô hấp có chút khó khăn. Cuối cùng thì ông cụ cũng xuất hiện, Tiểu Kỳ nói: “Ông cố, mau đến đây, con ngồi ở đây này.” Vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Tiểu Kỳ cũng cảm thấy ngột ngạt, cảm giác không thể nói chuyện được không tốt chút nào.