Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 68: Tự làm bậy không thể sống

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tự làm bậy, không thể sống.” Lạnh lùng nói xong, Long Thiếu Ly ôm Lạc Hiểu Nhã đi về phía cửa.

“Đợi đã.” Giọng nói của Vũ Văn Phong không nhanh không chậm truyền đến.

Long Thiếu Ly giả bộ như không nghe thấy, trừ ông nội ra, những người khác anh đều có thể làm như không thấy.

“Long Thiếu Ly, anh đứng lại cho tôi, đem người thả xuống.” Nếu như không phải vì hoa đào của Long Thiếu Ly, vậy thì Thượng Quan Hồng còn tới trêu chọc Lạc Hiểu Nhã sao. Hôm nay Thượng Quan Hồng cũng sẽ không ghen tuông đến nỗi dày vò Lạc Hiểu Nhã như vậy, món nợ này, anh không những giải quyết với Thượng Quan Hồng, mà còn có cả Long Thiếu Ly nữa.

“Cô ấy là người của tôi, không thả.” Vừa đi vừa nói, Vũ Văn Phong dựa vào cái gì mà quản anh chứ.

Nhưng ngay lúc anh cho rằng Vũ Văn Phong không dám làm gì hắn, Vũ Văn Phong đã giao Thượng Quan Hồng cùng hai người phụ nữ đang gào thét thảm thiết kia cho thủ hạ A Húc của mình, sau đó đi thẳng đến trước mặt Long Thiếu Ly cướp người.

Hai người nhanh chóng đánh nhau, nhưng lần này Long Thiếu Ly còn đang ôm Lạc Hiểu Nhã nên cũng không hề thuận tiện. Hai người bọn họ là kỳ phùng địch thù, không ai kém hơn so với ai bao nhiêu. Tuy nhiên Long Thiếu Ly ôm lấy Lạc Hiểu Nhã lại khiến cho bản thân gặp bất lợi.

Cảm giác được hai người đánh nhau, Lạc Hiểu Nhã luống cuống tay chân, tất cả những chuyện này đều là do cô, nghĩ đến thân thể của mình, cô thấp giọng quát lên: “Dừng tay.”

Giọng nói của cô rất nhỏ rất trầm thấp nhưng lại nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng của Vũ Văn Phong, làm anh vô thức dừng tay sau đó nhẹ nhàng rút lui. Nhìn thấy Vũ Văn Phong như vậy, Long Thiếu Ly cũng không tiếp tục đánh xuống nữa, anh nói: “Hiểu Nhã, Tiểu Kỳ đâu? Tôi đưa bọn em về biệt thự.” Sau này anh phải bảo vệ cô thật tốt, không bao giờ để xảy ra chuyện như rời khỏi anh như vậy nữa.

“Đặt tôi xuống.” Lạc Hiểu Nhã không muốn đi cùng Long Thiếu Ly, đi theo anh cô không có cảm giác an toàn. Đúng vậy, Vũ Văn Phong nói không sai, sở dĩ Thường Quân Hồng đối xử với cô như thế, tất cả đều không phải là vì Long Thiếu Ly sao. Chính anh tự tay gieo đa tình nhưng lại không chịu thu dọn. Đối với một người đàn ông luôn được yêu mến như vậy, thật sự không có cách nào để cho phụ nữ cảm thấy an toàn cả. Huống chi cô cùng anh tám gậy cũng không đánh tới, căn bản không có gì để nói với nhau cả, cô không muốn đi cùng anh.

Hối hận, cô đã sớm hối hận về việc ký vào bản hợp đồng đó.

“Em muốn đi đâu?” Giọng nói kiên định của Lạc Hiểu Nhã khiến lòng Long Thiếu Ly ngẩn ra. Tâm tư của người phụ nữ này khiến anh không bao giờ đoán được. Tuy anh càng đoán càng không ra, nhưng anh lại càng muốn đoán được lòng cô, càng muốn biết được toàn bộ trái tim cô.

“Đặt tôi xuống.” Cô giãy giụa thân thể, kiên trì muốn đi xuống đất.

“Nói cho tôi biết, em muốn đi đâu?” Cô cứng đầu, anh còn cứng đầu hơn cô, ép lấy cô không chịu buông tha. Lúc anh cúi đầu nói chuyện, hơi thở dồn dập phả ra trên mặt cô, khiến mặt cô đỏ bừng lên.

“Long Thiếu Ly, buông cô ấy xuống, để cô ấy tự lựa chọn.” Vũ Văn Phong tức giận gầm lên, anh hận không thể gϊếŧ chết Long Thiếu Ly. Người phụ nữ anh giữ bên mình sáu năm lại bị Long Thiếu Ly dễ dàng mang đi như vậy, suy nghĩ lại, có lẽ là do anh quá mức coi trọng Lạc Hiểu Nhã.

Long Thiếu Ly vẫn không buông tha cho cô, nhưng mặt lại không chút đổi sắc nói: “Hiểu Nhã, em đã ký hợp đồng với tôi, vì vậy em chỉ có thể đi cùng tôi thôi.”

"Long Thiếu Ly, bất kể hợp đồng nào cũng đều có thể chấm dứt cả, vi phạm hợp đồng thì chỉ cần bồi thường cho anh là được. Cho nên anh không thể lấy hợp đồng ra để cưỡng ép Hiểu Nhã được. Hiểu Nhã, đừng sợ, nói cho anh biết lựa chọn của em. Bất kể bây giờ em lựa chọn rời đi với ai, anh cũng sẽ tôn trọng ý kiến em.” Vũ Văn Phong trầm giọng nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú Lạc Hiểu Nhã không chớp mắt. Anh đang đánh cược, đánh cược những gì anh hiểu về Lạc Hiểu Nhã. Cô luôn là một người phụ nữ có trách nhiệm, thế giới của cô quá sạch sẽ, chính vì sự sạch sẽ đó đã khiến anh nhiều lần không thể hạ quyết tâm có được cô. Bởi vì anh sợ rằng thân phận trước đây của mình sẽ làm hại cô.

Đúng vậy, thân phận của anh thật sự sẽ hại cô, cha anh để mặc cho chuyện vừa xảy ra trong phòng diễn ra chính là bằng chứng cho thấy ông muốn rút cái đinh là Lạc Hiểu Nhã ra khỏi người anh.

Nhưng anh không thể rút lui được nữa, hậu quả của việc sáu năm do dự rút lui chính là suýt nữa đã đẩy cô đến chỗ Long Thiếu Ly.

Một lời đánh thức người trong mộng, lời nói đó của Vũ Văn Phong đã đánh thức Lạc Hiểu Nhã. Đúng vậy, hậu quả của việc vi phạm hợp đồng chỉ là trả tiền vi phạm hợp đồng mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô nhẹ giọng nói: “Thiếu Ly, đặt tôi xuống.”

“Em… em muốn đi cùng anh ta?” Quên mất Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy, Long Thiếu Ly nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Vũ Văn Phong, nói gì cũng không tin được Lạc Hiểu Nhã muốn cùng Vũ Văn Phong rời đi mà không phải cùng anh.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Lạc Hiểu Nhã nghe được giọng điệu cùng ý tứ trong lời nói của Long Thiếu Ly. Cô chỉ hơi trầm ngâm, sau đó cô vẫn lựa chọn tin tưởng Vũ Văn Phong. Sở dĩ lúc trước khi rời khỏi Long Thiếu Ly cô không dám gặp Vũ Văn Phong bởi vì cô cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại Vũ Văn Phong nữa, nhưng hiện tại cô phát hiện ra người có thể cho cô cảm giác an toàn nhất vẫn là Vũ Văn Phong.

Cả người run lên, tay càng run rẩy hơn, vẻ mặt Long Thiếu Ly không thể tin nổi nhìn Lạc Hiểu Nhã. Cô vẫn lựa chọn Vũ Văn Phong. Trong nháy mắt đó, đáy lòng anh cuối cùng cũng không kiềm được sự đau đớn. Mà nỗi đau kia không thua kém cảm giác lúc Vân Tâm rời khỏi anh.

Không, anh không thể thua Vũ Văn Phong như vậy được, anh kém Vũ Văn Phong chỗ nào chứ?

Còn nữa, mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó cũng không thể đều trách anh được, đó là do Thượng Quan Hồng mà. Hơn nữa chuyện đêm đó anh đã xin lỗi Lạc Hiểu Nhã rồi, cô còn muốn thế nào nữa.

“Lạc Hiểu Nhã, em thật sự lựa chọn rời đi cùng Vũ Văn Phong sao?” Trong giọng nói trầm thấp đau khổ của anh mang theo run rẩy, anh bị cô chọc tức.

“Ừ.”

“Lạc Hiểu Nhã, nói không chừng trong bụng em bây giờ đang mang đứa trẻ của tôi, sao em có thể đi cùng anh ấy được?” Long Thiếu Ly vội vàng không lựa lời thốt ra, anh cúi đầu tùy tiện nói nhỏ vào tai Lạc Hiểu Nhã.

Sắc mặt Lạc Hiểu Nhã nhanh chóng đỏ lên, hỏi: “Anh… anh nói cái gì?” May mắn thay, giọng nói của anh rất nhỏ, chỉ nói vào tai cô, nếu không, cô sẽ chết vì xấu hổ mất.

“Thứ tôi đưa cho em đêm hôm đó là thuốc canxi, không phải thuốc tránh thai.” Long Thiếu Ly lại nói ở bên tai cô một cách vô cùng chắc chắn. “Chẳng lẽ em còn muốn tìm người đàn ông khác chịu trách nhiệm sao?” Nhìn vẻ mặt ửng hồng của cô, Long Thiếu Ly nhận ra cuối cùng mình cũng đã tìm được điểm yếu của Lạc Hiểu Nhã, thậm chí còn tin tưởng Lạc Hiểu Nhã sẽ không lựa chọn Vũ Văn Phong.

Nhưng Long Thiếu Ly sai rồi, Lạc Hiểu Nhã chưa bao giờ giống với những người phụ nữ khác của anh.

Chỉ hơi cân nhắc một lúc, Lạc Hiểu Nhã vẫn nói: “Tôi muốn cùng Phong rời đi.”

Một chữ Phong thôi, cách gọi thân thiết như vậy.

Phong.

Vũ Văn Phong.

Mặc dù đều để chỉ cùng một người, nhưng cảm giác mà nó mang lại tuyệt đối không hề giống nhau. Sắc mặt Long Thiếu Ly đại biến, hỏi: “Em không sợ mang thai sao?” Lần này, anh lớn tiếng, cũng để cho Vũ Văn Phong đang đứng cách đó một bước chân cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Tôi không sợ.” Cô cắn răng, nếu thật sự xảy ra tai nạn đó, cô sẽ không cần, cô chỉ cần Tiểu Kỳ là đủ rồi.

“Em…” Long Thiếu Ly hoàn toàn thất bại.

“Đặt tôi xuống.” Lạc Hiểu Nhã quyết tâm chỉ muốn rời khỏi đây với Vũ Văn Phong. Ký vào bản hợp đồng đó, đồng ý diễn xuất cùng Long Thiếu Ly, từ đầu đến cuối đã là một lựa chọn sai lầm. Thậm chí bây giờ cô còn đang nghi ngờ đó có phải là cạm bẫy mà Long Thiếu Ly bày ra, bố trí một người như Chi Thư để đưa cô vào tròng hay không.

Lòng tự tôn của Long Thiếu Ly cứ thế bị Lạc Hiểu Nhã đánh bại, đến mức bàn tay của anh vô thức từ từ buông lỏng ra, để cho Lạc Hiểu Nhã nắm chặt ga giường từ từ bước xuống đất.

Vũ Văn Phong bước dài xông đến, nói: “Hiểu Nhã, chúng ta đi thôi.” Anh mới vừa nghe thấy lời của Long Thiếu Ly, nhưng anh cố ý không dám đoán ý tứ của những lời đó. Anh thật sự không tin Lạc Hiểu Nhã sẽ có chuyện gì với Long Thiếu Ly, cô thật sự không phải loại phụ nữ như vậy, anh không tin.

Thân thể mềm mại tựa vào người Vũ Văn Phong, Lạc Hiểu Nhã hít một hơi thật dài, cũng không bước đến mà chỉ nói: “Phong, thật xin lỗi.” Ước định năm đó cô không cách nào có thể tiếp tục được nữa, cô chỉ có thể xem anh là một người bạn thân nhất của mình mà thôi.

Thật xin lỗi, ba chữ này đã giải thích ý tứ trong lời nói của Long Thiếu Ly.

Quả đấm trong tay anh trước tiên là siết chặt lại, sau đó buông lỏng ra, lập tức ôm lấy cô rời đi: “Hiểu Nhã, chúng ta đi thôi.”

Nếu anh đã lựa chọn tin tưởng, vậy thì phải hoàn toàn tin cô, hơn nữa nơi này không phải là nơi để anh có thể truy hỏi Lạc Hiểu Nhã.

Vũ Văn Phong ôm lấy Lạc Hiểu Nhã bước về phía cửa phòng tổng thống. Nhìn bóng lưng hai người hòa làm một, Long Thiếu Ly lần đầu tiên có cảm giác bất lực.

Tại sao?

Tại sao Lạc Hiểu Nhã lại lựa chọn tin tưởng Vũ Văn Phong thay vì anh?

Nhưng sau khi hỏi đi hỏi lại câu hỏi này, anh mới chợt nhận ra rằng, rốt cuộc nguyên nhân để cô làm điều đó là vì một lần kia.

Nhưng đêm đó, anh chưa bao giờ muốn ép buộc cô, anh thật sự không có.

Chỉ là sự tình cờ của đêm đó đã đem tất cả mọi thứ thành sự thật.

“Thiếu gia, Lạc Hiểu Nhã cô ấy…” A Thái đã xông vào, có chút không tin Long Thiếu Ly sẽ để cho Vũ Văn Phong đưa Lạc Hiểu Nhã rời đi. Tuy nhiên khi anh ta nhìn thấy Long Thiếu đứng ngơ ngác giữa phòng, anh ta đã bị vẻ mặt của Long Thiếu Ly dọa sợ.

“Đi.” Cuối cùng anh cũng khôi phục lại tinh thần. Long Thiếu Ly chỉ nói một chữ này, nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng nặng nề. Bây giờ anh phải đi gặp ông nội, anh chỉ muốn hỏi ông nội tại sao lại để Thượng Quan Hồng làm như vậy với Lạc Hiểu Nhã.

Lúc sải bước rời đi, A Thái theo sát phía sau, hỏi: “Thiếu gia, bây giờ anh muốn đi đâu?”

“Đi gặp ông nội.” Lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất bại trước một người phụ nữ. Nhưng mà anh là đàn ông, cho nên anh tuyệt đối không bao giờ có thể để nỗi thất bại mà Lạc Hiểu Nhã tạo ra ấy đánh gục mình được.

“Thiếu gia, đừng…” A Thái cố gắng thuyết phục Long Thiếu Ly không nên về nhà tổ, nếu không, một khi ông cụ nóng giận thì không ai có thể ngăn cản được cả.

“Đừng cản đường tôi.” Nhìn thấy A Thái định ngăn cản, tâm tình vốn đã không vui của Long Thiếu Ly càng thêm khó chịu, anh vung tay lên, tất cả lửa giận đến từ Lạc Hiểu Nhã lại bùng lên trong nháy mắt.

“Ầm”, A Thái bị ăn một cú đấm nặng nề, cũng không dám đánh trả, chỉ bực bội hừ một tiếng, không bao giờ dám nói thêm lời nào nữa.

Long Thiếu Ly nhìn Vũ Văn Phong ôm Lạc Hiểu Nhã biến mất trong thang máy, trong tích tắc cổ họng như có thứ gì đó làm cho anh nghẹn lại. Thay vì đi thang máy, anh trực tiếp đi về phía cầu thang bộ.

“Thiếu gia, anh đi đâu vậy?” A Thái mơ hồ đi theo Long Thiếu Ly, không hiểu anh đi về phía thang bộ để làm gì.

Long Thiếu Ly làm như không nghe thấy, buồn bực từng bước một đi xuống cầu thang, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh Vũ Văn Phong ôm Lạc Hiểu Nhã bước vào thang máy.
« Chương TrướcChương Tiếp »