Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 65: Hơi kỳ lạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh hận chính là cha ruột của mình.

Cái chết của Hoàn Bội đã trở thành quá khứ, anh không thể để tâm trí của mình chìm đắm trong bóng tối của quá khứ nữa.

Vũ Văn Phong bước về phía cầu thang, sau đó vì những lời của Vũ Văn Tường Phong mà bước chân của anh hơi chậm lại. Anh đã trở lại, anh đã không thể trốn tránh, không cho anh trực tiếp tiếp quản việc làm ăn ngầm của Đế Quốc Đen đã xem như là nhượng bộ của cha anh rồi. Nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp lại được Lạc Hiểu Nhã, anh trầm giọng nói: “Được.”

Anh thích trở thành một bác sĩ, nhưng anh được định trước không thể trở thành một bác sĩ bình thường được, thế thì cứ mở thêm nhiều bệnh viện vậy.

Ban đầu không thể cứu sống được sinh mạng của mẹ, như vậy bây giờ anh sẽ cứu thêm nhiều sinh mạng hơn nữa để xoa dịu linh hồn bị tổn thương của mình.

Anh trở về phòng, cầm điện thoại di động lên, trên màn hình hiện ra gương mặt yên tĩnh của một cô gái có lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Hiểu Nhã, tôi làm thế nào mới có thể bảo vệ được em đây?

Lúm đồng tiền ấy, dần dần chồng lên gương mặt của một người phụ nữ khác, sự giống nhau đó khiến anh không nỡ buông ra. Ngón tay anh sờ vào gương mặt trên màn hình điện thoại, tựa như đang chạm vào làn da trơn nhãn của cô vậy. Bất kể có chuyện gì xảy ra, anh vẫn nhớ rõ ràng nụ hôn nhẹ mà cô đã trao cho anh trước khi rời đi vào buổi chiều hoàng hôn ấy.

Làm cho anh, mỗi một giây phút đều nhớ đến.

Thuốc lá giờ đây đã trở thành thứ cần phải có của anh. Một đêm này, đứng dưới gốc cây hút từng điếu một, mùi vị của thuốc lá làm anh tê liệt trong thế giới của những ảo giác.

Hiểu Nhã, nhất định phải tốt.

Hiểu Nhã, nhất định không sao đâu.



Sáng sớm, Lạc Hiểu Nhã thong thả tỉnh dậy, việc gặp lại nhau lần nữa khiến cô và An Hiểu Hiểu hưng phấn trò chuyện đến tận hơn nửa đêm mới đi ngủ.

Lúc này An Hiểu Hiểu đang bận rửa mặt chuẩn bị đi làm.

“Mẹ ơi, hôm nay chúng ta đi đâu vậy ạ?” Tiểu Kỳ dụi mắt nhìn căn phòng trọ nhỏ bé xa lạ này, cậu hơi có chút không quen.

“Ngoan nào, hôm nay không đi đâu cả, ở lại chỗ dì An, mẹ sẽ kể chuyện cho con nghe.”

“Dạ.” Tiểu Kỳ hơi không tình nguyện, nhưng cậu cũng không nói gì. Mặc dù cậu còn nhỏ nhưng cậu cũng biết mình theo chân mẹ chạy ra ngoài rời khỏi cha rồi. Giờ phút này nhớ đến cha, cậu vẫn có chút áy náy, không biết bây giờ cha có đang tìm bọn họ khắp nơi không.

“Hiểu Nhã, cậu muốn ăn gì cứ lấy tùy thích nhé, cứ xem đây là nhà của cậu vậy. Tối nay em trai tớ muốn qua đây, đến lúc đó, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.” Đó là cô ấy nợ Hiểu Nhã. Hôm qua khi cô ấy gọi điện cho em trai nói mình gặp lại Lạc Hiểu Nhã, em trai An Dĩ Uy lập tức nói rằng hôm nay cậu ấy sẽ đến để cảm ơn cô gái ngày đó đã giúp mình thực hiện giấc mơ được bước vào đại học.

“Không cần tốn kém như vậy đâu, tớ ở chỗ cậu cũng không phải một hai ngày đâu, chắc phải mấy ngày đấy.” Lạc Hiểu Nhã rời đi vội vàng, trong lòng rối loạn, cho tới cho đến bây giờ Lạc Hiểu Nhã vẫn chưa nghĩ tới sau này mình sẽ làm gì.

“Cậu muốn ở đây bao lâu cũng được, cho dù cậu muốn đi tớ cũng không muốn đâu.” Nhưng khi nói những lời này, An Hiểu Hiểu nhất thời hơi chột dạ. Cô thật lòng muốn Lạc Hiểu Nhã ở lại, nhưng Vương Mạnh…

Mà thôi, cho dù người đàn ông kia, hay tình bạn cũng quan trọng như nhau mà .

Sau khi đánh răng chuẩn bị thay quần áo, lúc này điện thoại của An Hiểu Hiểu lại vang lên: “Chi Thư, sao vậy?”

Đầu dây kia hơi dừng lại, dường như có chút ngượng ngùng mở miệng. Cô ấy bèn nói: “Nói nhanh lên, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, tôi đang định đi làm đây.”

“Hiểu Hiểu, Hiểu Nhã có phải đang sống ở chỗ của cậu không?”

“À, đúng vậy.” Ngày hôm qua nhìn thấy Hiểu Nhã ở trước cửa Phong Gian cũng không phải chỉ mình cô ấy, còn có những đồng nghiệp khác nữa, cho nên chuyện này được truyền ra ngoài cũng rất chuyện bình thường. Cô ấy hỏi: “Cậu tìm cô ấy?”

“Ừ, để Hiểu Nhã nghe điện thoại được không?”

“Cậu tìm cô ấy làm gì?” An Hiểu Hiểu che chở cho Lạc Hiểu Nhã, bởi vì cô ấy vẫn luôn không thích Chi Thư. Nhớ lại năm đó, Chi Thư thường xuyên cướp khách hàng của Lạc Hiểu Nhã. Nhưng mà dù sao kỹ thuật mát xa của Lạc Hiểu Nhã cũng rất tốt, Chi Thư chỉ cướp được một lần thì không cướp nổi được nữa. Khách hàng người ta cũng phân biệt được năng lực, cho nên lần sau bọn họ sẽ tìm Lạc Hiểu Nhã để mát xa.

“À, tôi muốn nhờ cô ấy giúp một việc, cậu đưa điện thoại cho cô ấy được không?”

Lạc Hiểu Nhã đang lười biếng nằm trên giường, từ trong lời nói của An Hiểu Hiểu cô đã mơ hồ đoán được nội dung trong cuộc nói chuyện điện thoại này có thể liên quan đến cô, bèn hỏi: “Hiểu Hiểu, ai tìm tớ vậy?”

An Hiểu Hiểu vừa quay đầu vừa nghe điện thoại, nói: “Là Chi Thư, cô ấy muốn tìm cậu.”

“Đưa cho tớ.” Lạc Hiểu Nhã là một cô gái không để bụng, cô đã quên hết những chuyện trong quá khứ rồi. Con người ai cũng phải trưởng thành, cho nên không hề ghi hận làm gì. Cô chỉ cảm thấy dù sao mình cũng đã gặp lại những đồng nghiệp cũ thân thiết, nếu người ta đã tìm đến mà mình không thèm để ý cũng không tốt lắm. Vì vậy cô nhận lấy điện thoại di động mà An Hiểu Nhã đang miễn cưỡng đưa tới, cô hỏi: “Chi Thư, cậu tìm tôi sao?”

“À à, đúng vậy, Hiểu Nhã, giọng nói của cậu vẫn dễ nghe như vậy. Hiểu Nhã, thật xin lỗi, tôi vừa biết cậu trở về mà tôi đã lập tức nhờ cậu giúp đỡ rồi.”

“Sao vậy? Cậu nói đi.” Trong lòng của cô lập tức cảm thấy bất an, cô không nhìn thấy gì cả, có thể giúp được Chi Thư cái gì chứ.

“À, là thế này, hôm nay tôi đang trực ca, nhưng ngay lúc vừa rời giường lại nhận được điện thoại từ người nhà, nói mẹ tôi bị tai nạn xe cộ, bảo tôi nhanh chóng về nhà. Tôi vốn định xin phép quản lý để về nhà nhưng thật không đúng lúc là hai trong năm người của ca trực hôm nay đã xin nghỉ rồi. Dù có nói gì quản lý cũng không cho tôi nghỉ, để tôi đặt vé về nhà sau ca trực. Nhưng cậu nói xem, lỡ như mẹ tôi có chuyện gì không may thì phải làm sao đây?” Chi Thư vừa nói vừa nghẹn ngào.

Lạc Hiểu Nhã đã sớm mềm lòng, cô không đành lòng khi nhìn thấy nỗi buồn của người khác, bèn nói: “Chi Thư, cậu muốn tôi làm thay ca cho cậu đúng không?”

“Đúng vậy, tôi vừa mới đề cập với quản lý rồi, cô ấy nghe nói là cậu đã lập tức đồng ý ngay. Hiểu Nhã, quản lý rất thích cậu trở về Phong Gian đấy.”

Lạc Hiểu Nhã không còn lý do gì để từ chối cả, có lẽ trở về Phong Gian kiếm sống cũng không phải là lựa chọn tồi. Hiện tại cô không có cách nào thản nhiên đối mặt với Vũ Văn Phong cả, nhưng cô và Tiểu Kỳ vẫn phải sống. Nếu như quản lý của Phong Gian thật lòng muốn cô quay lại, cô liền thuận theo tự nhiên vậy. Cô đáp: “Được rồi, tôi đồng ý với cậu, tuy nhiên, tôi phải thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Kỳ trước đã.”

“Quản lý nói cậu có thể đưa Tiểu Kỳ đến Phong Gian, để cho dì quét dọn trông giúp cô một ngày. Sau đó lại nghĩ cách tìm một nhà trẻ, như vậy cũng dễ dàng hơn cho sau này.” Chi Như dường như đã thay Lạc Hiểu Nhã nghĩ xong, làm cho cô không có lý do gì để từ chối cả.

“À, vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ đến.” Đêm qua cô đã suy nghĩ rất lâu về việc kiếm sống, hiện tại đơn giản đã giải quyết xong. Tuy nhiên ý định ban đầu của cô muốn ẩn núp ở nơi này của An Hiểu Hiểu đã không thực hiện được nữa rồi, vậy thì cô cứ đi thôi. Nếu quả thật để Long Thiếu Ly gặp lại cô thì đó chính là số phận của cô vậy, trốn tránh cũng không phải là biện pháp. Trốn được mùng một nhưng cũng không thể tránh khỏi mười lăm.

Vậy thì cứ thản nhiên mà đối mặt với nó.

Lạc Hiểu Nhã mang theo Tiểu Kỳ trở lại Phong Gian, thông tin này lập tức được lan truyền nhanh chóng, trở thành tin tức của Phong Gian. Lúc trước, Lạc Hiểu Nhã là một nhân viên mát xa nổi danh nhất Phong Gian, cũng là một trong những người đẹp nổi tiếng của Phong Gian. Khi cô rời đi đã làm cho Phong Gian tổn thất không ít khách hàng, vì vậy, khi quản lý vừa nghe tới Lạc Hiểu Nhã đã muốn kéo cô trở lại. Bất kể làm việc ở đâu thì thứ ưu tiên trên hết vẫn luôn là hiệu suất. Lạc Hiểu Nhã có thể mang lại lợi ích cho cô ta, đây chính là kết quả trực tiếp nhất mà quản lý mong muốn.

Mà tất cả những điều này đều bắt nguồn từ bạn trai Vương Mạnh của An Hiểu Hiểu đổ thêm dầu vào lửa.

Khoảnh khắc cô bước vào Phong Gian, Lạc Hiểu Nhã đã trở thành đối tượng chú ý của mọi người ở Phong Gian trong ngày hôm nay. Mà Tiểu Kỳ đi bên cạnh cô càng trở thành một phong cảnh khác trong tầm mắt của các nhân viên Phong Gian. Tên nhóc vừa ngầy, vừa đáng yêu như vậy, làm cho mọi người không ai không thích.

Dưới sự uy hϊếp của quản lý, cho nên không ai trực tiếp hỏi về thân thế của Tiểu Kỳ trước mặt Lạc Hiểu Nhã cả.

Mọi thứ đều hơi nhanh và bất ngờ, nhưng một lần nữa tìm về vị trí của mình, tự bản thân nuôi lấy mình và Tiểu Kỳ, đó là chuyện khiến Lạc Hiểu Nhã vui vẻ nhất.

Tuy nhiên, cô lại không hề biết rằng, tất cả những điều này đều là âm mưu của một người, mà người đó chính là Thương Quan Hồng.

“Tiểu Kỳ, con chơi ở trong phòng này, ở đây có đồ chơi, còn có tivi nữa, đừng đi lang thang đấy, mẹ sẽ đến đón con sau giờ làm việc.”

“Hiểu Nhã, đừng lo lắng, quản lý đã giao cho chúng tôi luân phiên trông nom Tiểu Kỳ, cậu bé sẽ không sao đâu, đảm bảo sau khi cháu tan ca sẽ giao một Tiểu Kỳ vui vẻ cho cháu nhé.”

“Cám ơn dì.” Lạc Hiểu Nhã muốn về với công việc này, cho nên tất cả những khó khăn cô đều phải vượt qua từng cái một. Mặc dù Tiểu Kỳ là một phiền toái nhỏ, nhưng mà, khi cô đưa cậu đến nhà trẻ thì mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo thôi.

Những tưởng ngày đầu tiên đi làm lại của cô chắc sẽ không có khách hàng nào cả, nhưng thật thần kỳ là hôm đó khách hàng của cô lại xếp hàng từ sáng đến tối. Có những khách cũ trước đây nữa, nhưng nhiều hơn vẫn là những gương mặt mới, bận rộn đến nỗi cô làm cô không còn thời gian suy nghĩ đến những chuyện khác. Chỉ là công việc mát xa của cô đã lâu rồi chưa đυ.ng đến, ban đầu hơi không quen lắm, nhưng sau khi qua hai ba khách hàng thì kỹ thuật mát xa của cô lại khôi phục như lúc ban đầu. Vì vậy làm cho những vị khách mới đến lúc rời đi không ngừng dứt miệng khen ngợi cô.

Quản lý cười toe toét, xem ra việc cô ta mang người này trở lại đã lập tức đem đến hiệu suất thấy rõ. Lạc Hiểu Nhã lấy một địch hai, hai người khác cùng ca với cô cộng lại cũng chưa bằng được hai phần ba so với cô.

Nhưng gánh vác lượng công việc quá tải như vậy làm cho cô đặc biệt mệt mỏi.

“Hiểu Nhã, uống miếng nước đi.” Tiểu Cầm làm cùng ca nhìn thấy ngón tay hơi sưng đỏ của Lạc Hiểu Nhã mà cảm thấy có chút không đành lòng. Cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy nhiều khách hàng cùng một lúc đến Phong Gian nhiều như vậy. Mà Lạc Hiểu Nhã chỉ vừa mới trở lại thôi, những khách hàng cũ của cô không có khả năng biết được tin tức cô về trong thời gian ngắn như vậy rồi đưa khách hàng mới đến. Tuy nhiên hôm nay khách hàng của Lạc Hiểu Nhã vô cùng nhiều, nhiều đến mức làm cho tất cả đồng nghiệp đều phải ghen tị, hơn nữa người nào cũng chỉ đích danh muốn Lạc Hiểu Nhã đến mát xa cả.

Nhưng mà Tiểu Cầm lại cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ, cô ta nói: “Hiểu Nhã, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, khách hàng kế tiếp của cậu, cậu nên cẩn thận một chút.”

“Sao vậy?” Lạc Hiểu Nhã chỉ lo bận rộn với công việc của mình, đâu còn thời gian suy nghĩ chuyện gì khác.

“Những người đó, thật sự rất kỳ lạ.” Đại đa số đều là trẻ tuổi cả, khoảng chừng hai mươi người đàn ông. Hơn nữa nhìn quần áo của họ rất lôi thôi, trông dáng vẻ giống như mấy tên côn đồ vậy. Tuy nhiên những điều này Lạc Hiểu Nhã lại không biết, bởi vì cô không nhìn thấy gì cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »