“Cha, sao cha lại muốn ở cùng với người phụ nữ kia?” Rốt cuộc cũng nói ra, Tiểu Kỳ cảm thấy lòng mình vô cùng thoải mái. Cậu muốn đòi lại công bằng thay cho mẹ.
“Người phụ nữ nào cơ?” Long Thiếu Ly hỏi ngược lại, nhưng khi vừa hỏi thì anh đã lập tức nhớ lại, nói: “À, ý của con là dì Thượng Quan sao?” Hóa ra Tiểu Kỳ vì chuyện này mà tức giận anh, tiểu quỷ này.
“Vâng ạ, chính là cô ta, con ghét cô ta.”
“Được rồi, vậy sau này cha sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt con nữa.” Long Thiếu Ly nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tiểu Kỳ, không khỏi bật cười. Đàn ông gặp lúc chơi đùa thì có gì kỳ lạ đâu, đây là chuyện rất bình thường. Một người có nhu cầu một người nguyện ý, cũng không phải là cưới vợ, vợ chỉ cần một người thôi là đủ, còn phụ nữ thì đàn ông có thể có mười mấy người. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là không thể quá sức như tối hôm qua được.
“Được ạ, được ạ, mẹ…” Long Thiếu Ly vừa nói như vậy, tâm tình của Tiểu Kỳ cũng hơi buông lỏng. Nếu như cha không tốt với người phụ nữ đó nữa thì cậu vẫn muốn sống cùng với cha. Cảm giác có cha thật tốt, ít nhất cậu không còn cảm thấy mình là đứa trẻ không ai cần. Ngay cả ở nhà trẻ cũng không có ai dám gọi cậu là con hoang, cậu biết mình không phải là con hoang, cậu cũng có cha mà.
Lạc Hiểu Nhã không nói gì cả, cô không thích Tiểu Kỳ thảo luận những chủ đề như vậy với Long Thiếu Ly. Con trai cô đã nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy đã là điều không tốt rồi. Vừa nghĩ như thế, cô càng cô cảm thấy mình nên rời khỏi Long Thiếu Ly. nếu không, Tiểu Kỳ cũng sẽ bị anh làm hư mất.
Người ta nói đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu. Nhưng cô thật sự không thích thái độ của Long Thiếu Ly đối với phụ nữ.
“Tiểu Kỳ, nói cho mẹ biết bây giờ chúng ta đến đâu rồi?” Cố ý nói sang chuyện khác, cô muốn trong tâm trí giống như tờ giấy trắng của con trai chỉ có những thứ sạch sẽ mà thôi.
Với lời nhắc nhở này của Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt Tiểu Kỳ lập tức chuyển hướng ra ngoài cửa sổ xe, cậu nói: “Cha ơi, cha nhìn kìa, đó không phải là một tiệm KFC sao? Con muốn đi đến đó ạ.”
Long Thiếu Ly cũng nhìn thấy, xoay vô lăng, lập tức lái xe đến bãi đậu xe phía trước. Sau khi xe dừng lại, ba người bọn họ lần lượt xuống xe.
Lúc trước, Tiểu Kỳ cũng đã tới KFC rồi, mỗi lần đều có Lạc Hiểu Nhã cùng Vũ Văn Phong đi với cậu. Tuy nhiên giữa Vũ Văn Phong và Long Thiếu Ly, hai người đàn ông này mang đến cho cậu cảm giác hoàn toàn khác nhau. Nhưng cụ thể là khác nhau như thế nào thì cậu cũng không rõ, chỉ biết không giống nhau là không giống nhau thôi.
Long Thiếu Ly gọi rất nhiều đồ ăn, trên bàn bày ra đủ thứ món, Tiểu Kỳ tùy ý ăn vài miếng rồi đi chơi cầu trượt. Mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch đã tính trước, Lạc Hiểu Nhã bắt đầu uống một ly Coca, cô hơi căng thẳng, không biết có tránh được tai mắt của Long Thiếu Ly hay không, nhưng cô nhất định phải thử xem sao. Bây giờ ngay cả nghe anh nói chuyện cô cũng cảm thấy không được tự nhiên, chỉ biết cố gắng miễn cưỡng làm cho mình trông tự nhiên nhất thôi.
“Thiếu Ly, tôi đi vệ sinh.”
“Tôi đưa em đi.” Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô ngồi co ro trên thảm trong phòng của anh đêm qua, khiến lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc. Cô không thể nhìn thấy, anh phải chăm sóc cô khi đưa cô ra ngoài.
“Không… không cần.” Cô đỏ mặt, nói: “Tự tôi có thể đi.” Cho dù là đi vào phòng vệ sinh cô cũng không thể để một người đàn ông đưa cô đi được.
“Trước đây em đã đến chỗ này rồi à? Em biết phương hướng sao?”
“Tiểu Kỳ sẽ đưa tôi đi.” Mặt cô vốn đã đỏ như gấc, nếu anh tiếp tục hỏi, chỉ sợ cô sẽ phải cướp đường bỏ chạy mất.
Anh nở một nụ cười nhẹ, nói: “Được rồi, vậy em đi đi.” Long Thiếu Ly không hề nghi ngờ, cô muốn đi vệ sinh cũng tốt, anh có thể nhân cơ hội này gọi điện thoại cho A Thái và Bùi Thiệu Hằng để hỏi thăm về tin tức của Vân Tâm.
Lạc Hiểu Nhã lặng lẽ đứng dậy, tay cầm lấy túi xách, trong đó chứa đựng toàn bộ gia sản của cô. Tất cả các giấy tờ đều ở bên trong, cô vừa đứng dậy, Tiểu Kỳ đang chơi cầu trượt lập tức vội vàng chạy tới: “Mẹ ơi, mẹ muốn đi vệ sinh sao? Để con đưa mẹ đi.”
Lạc Hiểu Nhã khẽ gật đầu, nắm tay Tiểu Kỳ đi về phía trước.
Nhìn hai bàn tay của Tiểu Kỳ và Lạc Hiểu Nhã nắm chặt lấy nhau, lúc này Long Thiếu Ly mới dời tầm mắt, cầm di động lên bấm số điện thoại của Bùi Thiệu Hằng, nhưng gọi mấy lần đều máy bận cả, không thể làm gì khác hơn anh đành gọi cho A Thái.
“A Thái, có tin tức gì từ Maldives không?”
“Thiếu gia, người địa phương được phái đi tìm cô Vân Tâm vẫn chưa nghe điện thoại của tôi, tí nữa tôi sẽ gọi hỏi lại tình hình sau.” Có nhiều quần đảo như vậy nên việc lục soát cũng phải cần thời gian, là Long Thiếu Ly quá nóng vội rồi.
“Được rồi, giục họ nhanh lên một chút, khi có tin tức báo cho tôi biết.”
Cúp điện thoại, anh gọi lại cho Bùi Thiệu Hằng, lần này tôi rốt cuộc cũng thông máy: “Thiệu Thành, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai đấy? Phụ nữ sao?” Nếu không, không có lý do gì để anh ta nhìn thấy cuộc gọi của anh mà lại không ngắt máy của người khác.
"Ha ha, bị cậu đoán đúng rồi.” Bùi Thiệu Hằng cười khan, anh ta vừa rồi đúng là đang trả lời điện thoại của một người phụ nữ, nhưng đó là nữ y tá của bệnh viện Khang Kiều. Hiện tại trong lòng của anh ta vô cùng mất cân bằng, anh ta dùng trăm phương ngàn kế sắp xếp gài bẫy hai lần, nhưng ma xui quỷ khiến đều bị Long Thiếu Ly chiếm của hời. Anh ta không thể để Long Thiếu Ly biết Lạc Tử Kỳ là con của mình được, vậy thì sẽ lại càng tiện nghi cho Long Thiếu Ly hơn. Tuy nhiên khi anh ta quyết định bí mật mưu tính để Long Thiếu Ly không biết được Lạc Tử Kỳ là con trai ruột của anh, thì anh ta lại phát hiện ra rằng có người khác đã xuống tay trước anh ta.
Không cần phải đoán cũng biết người đó là ai.
Mai Như Tâm.
Mai Như Tâm là cô của Thượng Quan Hồng, nhưng họ của bà ta không phải là Thượng Quan mà là theo họ mẹ. Anh vừa xác nhận từ y tá rằng người phụ nữ đó chính là Mai Như Tâm, chuyện này, thật hợp ý của anh ta.
“Thiếu Ly, dì không chịu nhận điện thoại của tôi, cho nên bây giờ tôi đang muốn đi gặp bà ấy đây.” Còn chưa đợi Long Thiếu Ly hỏi, anh ta đã nhanh chóng trả lời. Đàn ông đều giống nhau cả, đã ôm một người phụ nữ nhưng vẫn còn nhớ đến người phụ nữ khác. Anh ta như vậy, Long Thiếu Ly cũng thế. Tối hôm qua vừa mới có được Lạc Hiểu Nhã, mà bây giờ lại sốt sắng muốn tìm Vân Tâm trở về.
Long Thiếu Ly mỉm cười gõ theo nhịp trên bàn, nói: “Thiệu Hằng, tôi chờ tin tốt của cậu.” Nếu không phải vì Vân Tâm, anh cũng sẽ không gần gũi với Bùi Thiệu Hằng như vậy. Nói về chuyện này, anh không tin Thượng Quan Hồng mà tin tưởng Bùi Thiệu Hằng hơn. Bởi vì mấy năm nay không phải anh không đi tìm Vân Tâm, mà dù anh có tìm thế nào cũng không hề có được tin tức gì của Vân Tâm cả. Vì vậy, lời của Thượng Quan Hồng không đáng tin, nhưng dù biết không đáng tin anh vẫn phái người đi tìm, thà rằng có hi vọng còn hơn không có chút hy vọng nào.
Đặt điện thoại xuống, anh vô thức cầm cola trên bàn lên hút.
Nhưng Coca không còn nữa, anh đã uống cạn sạch rồi. Anh nhìn lướt qua bàn ăn, chỉ có vị trí của Lạc Hiểu Nhã vẫn còn dư lại nửa cốc Coca, thấy đá trong cốc đã bị tan ra, chỉ còn lại chút xíu nổi lên cùng với ống hút lộ ra bên ngoài, cổ họng Long Thiếu Ly chợt nóng lên.
Đó là cốc Lạc Hiểu Nhã đã uống. Nghĩ đến đây, Long Thiếu Ly lập tức duỗi tay ra lấy cái cốc trước mặt, sau đó không chút nghĩ ngợi liền cắn ống hút mà Lạc Hiểu Nhã đã hút qua. Phía trên hình như còn sót lại mùi vị của cô, làm anh bất ngờ nhớ lại người phụ nữ nhiệt tình như lửa đêm qua, anh đã cùng cô vui vẻ như vậy. Tuy nhiên anh vẫn luôn thắc mắc không hiểu tại sao rõ ràng cô đã là mẹ của một đứa trẻ, đã sinh con rồi mà vẫn còn non nớt như trinh nữ vậy. Cho dù rất muốn cũng phải cần sự chỉ dẫn của anh mới có thể lên được đỉnh sau mỗi đợt dây dưa.
Nhớ lại đôi môi mềm nhũn của Lạc Hiểu Nhã, còn có những điểm nhạy cảm của cô, bất chợt ở nơi công cộng thế này mà anh lại có cảm giác, không được, anh không thể như vậy.
Lúc này, anh mới đột nhiên nhớ ra Lạc Hiểu Nhã đã vào phòng vệ sinh được một lúc rồi, lâu như vậy đáng lẽ cô phải trở về rồi chứ.
Anh quay đầu nhìn về phía phòng vệ sinh, nhưng ở đó không còn bóng dáng của Lạc Hiểu Nhã, ngay cả Tiểu Kỳ cũng không có.
Trong đầu thoáng qua một dự cảm xấu.
Long Thiếu Ly lập tức đứng lên, cầm theo ví tiền, nhanh chóng đi về phía phòng vệ sinh.
Anh biết phòng vệ sinh của KFC là phòng vệ sinh dùng chung. Nhiều người có thể đến đây chỉ để đi vệ sinh chứ không cần vào ăn. Anh vốn tưởng rằng ở chỗ đó bây giờ phải xếp hàng dài nên Lạc Hiểu Nhã cùng Tiểu Kỳ mới chưa trở về. Nhưng ngay thời điểm anh đứng bên cạnh vòi nước ở bên ngoài này, trái tim anh lại hoảng hốt.
Không hề có hàng dài, lúc này mới chỉ là giờ làm việc buổi sáng sớm thôi, vì vậy cũng có rất ít người. Nhìn dì lau sàn đi tới, Long Thiếu Ly vội vàng hỏi: “Chào dì, dì có thấy một người phụ nữ cùng một cậu bé ở bên trong không?”
Dì ấy lắc đầu, đáp: “Không có, bên trong không có ai.”
“Dì nói sao? Bên trong không có người?” Tay Long Thiếu Ly kéo lấy cổ áo của người phụ nữ kia, làm thế nào cũng không thể tin được những lời bà ấy nói là thật cả. Lạc Hiểu Nhã rõ ràng nói cô đi đến phòng vệ sinh mà.
“Không… Không có ai cả.” Bà ấy bị dọa sợ, bà chỉ là một người quét dọn vệ sinh thôi mà, không làm gì đắc tội với khách hàng cả. “Cậu, cậu buông tôi ra.”
Tay Long Thiếu Ly chợt buông ra, cũng mặc kệ có ai đang nhìn anh hay không, cũng mặc kệ có thích hợp hay không, Long Thiếu Ly liền sải bước vọt vào vào phòng vệ sinh nữ.
“Thưa anh, thưa anh, anh không thể đi vào đó, đó là phòng vệ sinh nữ nữa…”
Dù cho dì kia có gọi thế nào, Long Thiếu Ly cũng đi vào phòng vệ sinh nữ. Bên trong thật sự vô cùng yên tĩnh, không có bóng dáng người nào cả, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh đẩy từng cánh cửa một. Không có, thật sự không có.
Tay có chút run rẩy, trước mắt có cảm giác choáng váng, anh hơi lảo đảo đi ra khỏi phòng tắm. Dì kia đang kéo người phụ trách KFC bước nhanh tới, dì ấy chỉ vào Long Thiếu Ly nói: “Quản lý, chính là người đàn ông này, anh ta đã đi vào nhà vệ sinh nữa.”
Dù dì kia không nói thì quản lý cũng đã nhìn thấy Long Thiếu Ly đi ra khỏi cửa, cô ta nói: “Thưa anh…”
“Đi chỗ khác.” Long Thiếu Ly căn bản cũng không nhìn đến dì kia cùng nữ quản lý, chỉ vội vàng đi tới đại sảnh, sau đó đi quanh tìm bóng dáng của Lạc Hiểu Nhã và Tiểu Kỳ.
Không có, vẫn không có.
Thấy vẻ mặt nóng nảy của anh, nữ quản lý đã đoán được điều gì đó, nói: “Thưa anh, anh muốn tìm người sao?”
Không tìm được Lạc Hiểu Nhã, Long Thiếu Ly chỉ có thể lui ra ngoài theo yêu cầu, anh đáp: “Đúng vậy, tôi đang tìm người, một người phụ nữ cùng một cậu bé cao chừng này.” Anh dùng tay mô tả, lúc này anh mới nghĩ đến việc để nhân viên KFC tìm người giúp chẳng phải nhanh hơn sao.
Quá sốt ruột nên ngược lại anh đã quên mất đi con đường tắt này.