Lạc Hiểu Nhã vẫn không ngẩng đầu lên, nói: “Không cần, tự tôi trở về là được rồi, cảm ơn lòng tốt của anh Long.” Cứ tưởng rằng anh sẽ vì những lời bất lịch sự của cô mà nổi nóng, nhưng không ngờ rằng anh lại không như vậy. Đây là điều ngoài dự liệu của Lạc Hiểu Nhã, cho nên giờ phút này giọng điệu của cô cũng khá hơn một chút.
“Còn rất xa đấy, lên xe đi, tôi đưa cô đi.” Lần đầu tiên Long Thiếu Ly gặp được một cô gái có cá tính bướng bỉnh như vậy, có lẽ càng không có được thì lại càng thấy tốt chăng. Lạc Hiểu Nhã càng từ chối anh, anh càng muốn đến gần cô hơn. Nhớ đến cuộc đánh cược của anh với Bùi Thiệu Hằng, trong trò chơi này, anh phải nắm chắc.
Rolls-Royce vẫn bám theo đuôi Lạc Hiểu Nhã trên đường, anh nói: “Hiểu Nhã, tại sao cô lại đột nhiên cự tuyệt tôi vậy? Tôi chỉ định mời cô một bữa cơm thôi mà, thật sự không có ác ý gì khác cả.” Anh không hiểu, thật sự không hiểu. Anh đâu biết rằng, bởi vì những chuyện Bùi Thiệu Hằng đã làm vào đêm sáu năm trước đó đã khiến Lạc Hiểu Nhã sinh một đứa con trai cho anh.
Nếu như anh biết…
“Anh Long, làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa. Nếu anh thực sự có lòng tốt thì xin anh hãy gọi Phong đến đón tôi trở lại phòng khám đi.” Đúng lúc cô muốn nhắc nhở anh. Bây giờ cô chật vật như vậy đi bộ về phòng khám cô cũng không sợ. Nhưng cô ghét tiếng còi không ngừng vang lên xung quanh mình, cùng những tiếng thì thầm to nhỏ kia. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cô không biết làm thế nào, mà những thứ này đều bắt nguồn từ chiếc Rolls-Royce của Long Thiếu Ly đang không ngừng theo sau cô.
Nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán của Lạc Hiểu Nhã, những giọt mồ hôi nhỏ mịn như ngọc lấp lánh dưới ánh nắng. Mà điều khiến anh đau lòng nhất chính là nghe được tên của Vũ Văn Phong từ trong miệng cô, ở thời điểm này, người cô tin tưởng chỉ có duy nhất một người, đó chính là Vũ Văn Phong.
Anh chợt nhận ra rằng, hóa ra mọi nỗ lực của anh đều uổng phí mà thôi.
Lại giằng co khoảng chừng năm phút, cuối cùng Long Thiếu Ly cũng thỏa hiệp. Không hiểu tại sao anh không thích nhìn thấy mồ hôi trên trán cô, cũng không thích hình ảnh cô một mình cô đơn bước đi trên vỉa hè con đường dành cho người khuyết tật kia. Điều này thật sự khiến anh cảm thấy đau lòng.
Bởi vì, cô không thể nhìn thấy.
Cầm điện thoại lên, thỏa hiệp gọi cho Vũ Văn Phong. Khi nghe thấy giọng điệu quan tâm của Vũ Văn Phong với Lạc Hiểu Nhã, trong lòng Long Thiếu Ly lại không thể nói ra được mùi vị gì.
“Lạc Hiểu Nhã, bây giờ cô vừa lòng rồi chứ, cô cứ đứng ở đây đừng đi đâu cả, mười phút nữa Vũ Văn Phong sẽ tới đón cô.” Nói xong, anh bẻ lái, Long Thiếu Ly mang chiếc Rolls-Royce phóng đi như một mũi tên, không quan tâm đến tiếng còi xe phía trước sau gì cả.
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy tiếng xe rời đi, cũng nghe được từng lời nói của Long Thiếu Ly, chợt ngẩn người đứng yên tại chỗ, trong lòng bất chợt hơi mất mát.
Có lẽ, cô thực sự đã trách lầm anh.
Có lẽ anh thật sự không phải cùng một loại người với Bùi Thiệu Hằng.
Nhưng giờ phút này, cô không có quyền hối hận.
Anh đi rồi.
Bầu không khí yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu lên người cô giống như một bức tranh thủy mặc vậy, chỉ có điều lần này là ánh vàng thay vì màu mực.
Trên đường quốc lộ không ngừng vang lên âm thanh xe chạy qua lại, cô tin rằng mình có thể nghe thấy tiếng xe ô tô của Vũ Văn Phong lái.
Làn gió ấm áp làm tung bay mái tóc dài của cô, một hình ảnh đẹp đẽ như vậy, nếu như không biết trước thì không ai có thể tin được cô lại một cô gái mù cả.
Xe của Vũ Văn Phong chợt dừng lại, hỏi: “Hiểu Nhã, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Long Thiếu Ly lại nói cho anh biết em ở đây?” Anh bước xuống xe đi về phía cô, sau đó vô cùng tự nhiên nắm tay cô bước lên xe của mình. Từ xa, trong chiếc Rolls-Royce màu đen, ánh mắt sáng rực của Long Thiếu Ly nhìn về phía hai bàn tay một lớn một nhỏ đan vào nhau kia, hóa ra lại chói mắt đến thế.
“Phong, thật xin lỗi đã khiến anh phải đến đón em rồi.” Trong lòng đầy áy náy, Lạc Hiểu Nhã ngồi trên ghế phụ ngây người nhìn về phía trước. Nếu như cô có thể nhìn thấy thì thật tốt biết bao, vậy thì cô sẽ không cần phải luôn làm phiền đến Vũ Văn Phong như vậy. Hơn nữa, cô cũng muốn được nhìn thấy Vũ Văn Phong, nhìn thấy Tiểu Kỳ của cô, còn có…
Vào lúc lơ đãng, trong đầu cô lại thoáng qua hình ảnh Long Thiếu Ly vừa mới bỏ đi.
“Em không sao là tốt rồi, lần sau đừng tùy tiện ra ngoài nữa nhé.”
“Em đi ra ngoài cùng mẹ, nhưng bà ấy…” Tần Vinh lại bỏ cô lại. Suy nghĩ một chút, Lạc Hiểu Nhã rất nghiêm túc nói: “Phong, em muốn dọn khỏi phòng khám rồi thuê một căn phòng để ở.”
“Tại sao vậy?” Vũ Văn Phong khởi động xe, tốc độ đều đặn chạy về phía Phong Nhã.
“Mẹ của em, bà ấy…” Muốn nói nhưng không thể nói thành lời, đối với Tần Vinh, cô không hề yên tâm chút nào cả. Thật ra điều cô không an lòng nhất đó chính là sợ Tần Vinh sẽ lại quay về đường cũ. Cô còn nhớ tới lúc bé, mỗi giấc ngủ của cô đều bị đánh thức bởi những tiếng thở dốc, da thịt va chạm vào nhau. Lúc đó cô không hiểu, cũng không thể nhìn thấy. Nhưng bây giờ cô đã biết nó có ý nghĩa như thế nào, đó là Tần Vinh đang cùng đàn ông…
Bàn tay ấm áp của Vũ Văn Phong nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, nói: “Hiểu Nhã, đừng sợ, bất kể thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của em.” Anh biết tất cả những việc quá khứ của cô, nếu đồng ý cho cô chuyển ra ngoài, chỉ sợ cuộc sống của cô sẽ vì Tần Vinh mà càng khó khăn hơn.
Cô không đẩy tay Vũ Văn Phong ra, lúc này Hiểu Nhã bỗng nhiên cảm thấy bàn tay này không chỉ mang đến cho cô hơi ấm, mà còn cả sự vững vàng nữa. Đó là điều quý giá nhất của cô mỗi khi cô đơn, cô rất cần chỗ dựa này. “Phong…” Cô muốn nói “Cảm ơn anh.” nhưng cũng chỉ phát ra một chữ “Phong” vô tình hấp dẫn người khác.
“Hiểu Nhã, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Đợi thêm một tháng nữa, khi phòng khám đã được mở rộng, đến lúc đó, anh sẽ mời bác sĩ chuyên khoa mắt đến điều trị cho em, khi ấy, nói không chừng mắt của em có thể nhìn thấy được.” Đó cũng là lúc mà anh muốn cầu hôn cô, suy nghĩ này đã nằm trong đầu anh từ rất lâu rồi.
“Thật sự sẽ có bác sĩ chuyên khoa mắt tới sao?” Cô hỏi, trong lòng khó giấu được một chút vui mừng nhảy nhót.
“Ừ, sẽ đến. Chính là anh Long đã mời một chuyên gia khoa mắt quốc tế đến thành phố S của chúng ta, sau đó Cục y tế của thành phố đã đưa vị chuyên gia này đến xem bệnh cho một số người tại phòng khám của chúng ta. Hiểu Nhã, lần này chúng ta thực sự phải cảm ơn anh Long Thiếu Ly đó đấy.” Vũ Văn Phong nói với giọng điệu có chút kích động, không hề biết rằng những lời nói này của anh đã khuấy lên từng đợt sóng trong lòng Lạc Hiểu Nhã.
Ngón tay lặng lẽ ấn nút hạ cửa xe xuống, đưa gió thôi vào. Gợn sóng trong lòng khiến Lạc Hiểu Nhã bắt đầu hoài nghi có lẽ tất cả mọi chuyện đều do người đàn ông kia cố ý.
Nhưng dù biết vậy thì lòng cô vẫn dâng lên cảm giác xúc động.
Khi cô đẩy cửa phòng mát xa ra, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.
Đối với khứu giác cùng trí nhớ cực tốt của Lạc Hiểu Nhã, cô lập tức đoán được, bèn hỏi: “Tiểu Chu, anh Long đến rồi phải không?”
Tiểu Chu vừa định nói không phải, nhưng nhìn lại chiếc túi trên tay cô ấy đành gật đầu nói: "Ừ, đúng vậy, anh Long nói cô chưa ăn trưa nên tạm thời gói hai món cá trên bàn ăn đến đây, anh ấy còn nói… ” Nói đến đây, Tiểu Chu đột nhiên dừng lại, chỉ là những lời sau đó của Long Thiếu Ly có chút không giải thích được, khiến cô ấy cũng không biết có nên nói hay không.
“Còn nói gì nữa?”
“Anh ấy còn nói sau này anh ấy sẽ không đến phòng mát xa Phong Nhã, cũng sẽ không đến làm phiền cô nữa, xin cô hãy yên tâm.”
Trong lòng có chút nghẹn ngào, nhưng cô nhẹ giọng nói: “À, được rồi, cô ra ngoài đi.”
Sau khi Tiểu Chu đi, Lạc Hiểu Nhã mở chiếc túi kia ra, cầm cơm cuộn trong tay lên mũi ngửi thử, mùi rất thơm. Cô suy nghĩ một cút rồi ăn.
Anh nói đúng, lãng phí thật sự không tốt, đó là lý do tốt nhất khiến cô cho phép mình ăn cơm cuộn này…
Cơn gió dịu nhẹ ban đêm lướt nhẹ từ cửa sổ vào phòng, Lạc Hiểu Nhã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nghe âm thanh của trên tivi. Những hình ảnh đó cô chỉ có thể nghe mà không thể nhìn thấy, nó vẫn luôn là niềm khao khát của cô. Mẹ cô vẫn chưa về, nhưng có một số việc cô phải nói rõ ràng. Hơn nữa cô cũng muốn biết cha cô là ai, đây là điều mà mẹ cô đã hứa với cô ngay từ lúc đầu, chỉ ần cô sinh Tiểu Kỳ ra, bà sẽ nói cho cô biết cha cô là ai.
Không biết cô đã ngồi ở đó bao lâu, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Lạc Hiểu Nhã nhất thời đứng dậy. Ngay lúc cánh cửa mở ra, cô buột miệng hỏi: “Mẹ, mẹ lại uống rượu sao?” Mùi rượu phả vào mặt khiến cô khó có thể làm ngơ được.
“Hiểu Nhã à, sao con vẫn chưa ngủ, con xem này, mẹ đã mua rất nhiều đồ tốt đấy, cho con, còn có cho Tiểu Kỳ nữa. Ha ha, hôm nay mẹ thực sự mệt chết rồi.”
“Mẹ, mẹ ngồi xuống đi, con có chuyện muốn nói.” Tuy Lạc Hiểu Nhã không muốn bị tác động bởi các yếu tố bên ngoài, chỉ muốn nói chuyện thật tốt cùng Tần Vinh. Nhưng đây lại là phòng khám nơi cô làm việc, Tần Vinh về muộn như vậy thật sự không tốt lắm.
“Ợ …” Ợ lên một hơi đầy mùi rượu, Tần Vinh nói: “Mẹ mệt lắm, ngày mai nói chuyện sau nhé.” Dứt lời, Tần Vinh lảo đảo đi về phía phòng của Lạc Hiểu Nhã, trực tiếp ném từng túi xách lên giường của cô, nói: "Những thứ này đều là của con đấy, đây chính là lần đầu tiên mẹ chịu bỏ nhiều tiền như vậy ra mua cho con, con phải mặc đấy. Nếu không, mẹ sẽ không nghe theo lời con đâu”. Bà trở tay bóp bóp gương mặt của Lạc Hiểu Nhã, nói: “Hiểu Nhã, con càng lúc càng xinh đẹp đấy, thật sự rất giống với mẹ của mình.”
Cô sững sờ đứng trong phòng, nghe tiếng mẹ cô rời đi. Cô thật sự không biết mình có đẹp hay không, bởi vì cô không thể nhìn thấy được dáng vẻ của mình. Nhưng tin tức của cha cô, lại một lần nữa bị mẹ cô lấp liếʍ cho qua.
Mỗi ngày đều đi sớm về muộn đã trở thành thói quen trong cuộc sống của Tần Vinh, giống như con cá chạch ở trong buồn vậy, làm cho Lạc Hiểu Nhã không cách nào có thể bắt được bà.
“Hiểu Nhã, mấy ngày nữa ở Cục Y tế có một bữa tiệc, phòng khám của chúng ta có hai vé, anh muốn dẫn em đi cùng, được không?” Sau ăn cơm tối xong, Vũ Văn Phong cố ý nán lại trên sô pha, đưa ra lời mời với Lạc Hiểu Nhã. Trong lòng anh có chút thấp thỏm, thật sự sợ cô sẽ từ chối. Đây dường như là lần đầu tiên anh mời cô đến một sự kiện lớn như vậy. Thời gian này anh bận bịu chuyện mở rộng phòng khám, rất ít khi gặp Lạc Hiểu Nhã, cho nên tranh thủ bữa tiệc này đưa cô cùng đi thư giãn, thả lỏng những căng thẳng quá độ gần đây.
Lạc Hiểu Nhã muốn nói ‘không’, bởi vì cô không nhìn thấy gì cả nên sợ sẽ mang đến phiền phức cho Vũ Văn Phong. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì Tiểu Kỳ ở bên cạnh đã mang vẻ mặt đầy mong đợi, phụ họa nói: “Mẹ ơi, con muốn mẹ đi, trong một dịp lớn như vậy biết đâu mẹ sẽ gặp được một bác sĩ chuyên khoa mắt giúp mẹ nhìn thấy thì tốt biết bao. Mẹ ơi, nhất định phải đi nhé.”