Y tá Tiểu Chu vỗ ngực xông tới, nói: “Anh Long, cảm ơn anh, nếu không có anh thì cô Lạc của chúng tôi đã giẫm phải những mảnh vỡ của tách trà này rồi. Đế giày kia của cô ấy mỏng như vậy, chân cô ấy nhất định sẽ bị thương mất.”
“Ồ, không có gì đâu, đều tại tôi, không kịp đỡ lấy tách trà nên mới để nó rơi xuống đất, làm hại cô Lạc suýt nữa đã đạp phải mảnh vỡ.” Giọng nói từ tính của Long Thiếu Ly vang lên ngay bên cạnh Lạc Hiểu Nhã, hơi thở của anh bao phủ xung quanh cô. Hơn một nửa khách hàng mát-xa của cô là đàn ông, nhưng chỉ khi cô ở một mình cùng người đàn ông này thì lại xảy ra chuyện, mỗi lần như thế lại làm tim cô đập mạnh như hươu chạy loạn vậy, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Hóa ra vừa rồi không phải anh cố ý ôm cô, anh chỉ muốn kéo cô ra để cô khỏi giẫm phải những mảnh vỡ kia thôi, nhưng mà cô…
Cô hình như đã dùng hết sức lực để véo anh.
Tiểu Chu bắt đầu quét dọn sàn nhà, vừa quét vừa nói: “Anh Long, quần áo của anh ướt rồi, có muốn cởi ra trước để tôi mang vào phòng giặt không?”
“Không cần, không quan trọng, tí nữa sẽ khô thôi.”
“Áo của anh làm bằng vải cotton, bị ướt một mảng lớn như vậy nếu không hơ khô sẽ rất khó chịu. Hay là để tôi đi lấy áo mới của bác sĩ cho anh mượn nửa giờ, trong vòng nửa giờ nhất định sẽ làm khô áo giúp anh, ở đây chúng tôi có máy sấy đấy.”
“Có phiền phức quá không?” Long Thiếu Ly hơi do dự, trong giọng nói có chút ngượng ngùng.
“Không đâu, anh thân với Tiểu Điền như vậy, thêm vào đó còn là khách hàng quen của phòng khám chúng tôi, là bạn của bác sĩ Vũ Văn nữa, sao có thể phiền phức được. Đợi tôi một chút, bây giờ tôi sẽ đi lấy áo trắng mới cho anh ngay…” Tiểu Chu vừa nói vừa cầm chổi rời đi, ngay sau đó trong phòng chỉ còn lại Lạc Hiểu Nhã cùng Long Thiếu Ly.
Quần áo của anh bị ướt, nhưng lại không nói lời nào, nghĩ đến việc vừa rồi anh còn giúp cô tránh khỏi những mảnh thủy tinh kia, mà cô…
Trong bầu không khí yên tĩnh, Lạc Hiểu Nhã ngây ngốc đứng tại chỗ, mặt đã đỏ đến mang tai, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Cô ngập ngừng hồi lâu rồi mới hỏi Long Thiếu Ly: “Còn đau không?”
“Không sao đâu.” Nếu là người phụ nữ khác, Long Thiếu Ly chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng cô gái trước mặt này thì lại khác. Cô không chỉ khơi dậy trí tò mò của anh, mà còn có ham muốn chinh phục của anh nữa. Chỉ cần là người phụ nữ anh muốn, chưa bao giờ có ai thoát được khỏi lòng bàn tay anh cả.
Cho nên, Lạc Hiểu Nhã cũng nhất định phải là người phụ nữ của anh.
“Tôi… xin… lỗi…” Cô thì thầm nói, cô không chỉ véo anh mà còn khiến anh ướt hết quần áo.
“Là lỗi của tôi, tôi vội vàng cầm lấy tách trà, không cẩn thận lại đυ.ng vào tay cô.” Long Thiếu Ly không tức giận vì chiếc áo sơ mi mới chỉ mặc qua một lần đã ướt. Mà anh vẫn luôn nghĩ đến việc người phụ nữ này lại cực kỳ khẩn trương khi một người đàn ông chạm vào tay mình, thật không biết cô làm sao có thể tự sinh ra đứa bé kia nữa.
Tuy nhiên, cậu bé kia rất dễ thương, quan trọng hơn là, cậu ấy trông giống anh. Vừa nói anh vừa đi tới bàn, tự mình rót một tách trà hoa nhài thơm phức, sau đó nói với Lạc Hiểu Nhã: “Quần áo của cô cũng ướt rồi, đi thay đi.”
“A…” Lạc Hiểu Nhã lại một lần nữa sợ hãi kêu lên, lúc này cô mới kịp nhận ra quần áo của mình cũng đã ướt đẫm.
Đang là mùa hè nên quần áo cô mặc rất mỏng, ngón tay cô vừa chạm vào chỗ ẩm ướt, trời ạ, quần áo đã dính vào da thịt cô rồi. Nếu bị ướt thế này nhất định sẽ làm cho cơ thể bị lộ ra mất. Cô như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, vội vàng vọt vào phòng thay quần áo nhỏ, đó là không gian thuộc về cô.
Tay vuốt ngực, một lúc lâu vẫn chưa thể hồi phục lại được. Anh đã nhìn thấy, cái gì cũng thấy cả rồi.
“Cô Lạc, cô không sao chứ?” Ngoài cửa, Long Thiếu Ly vừa nhấp một hớp trà lài vừa thờ ơ hỏi, chỉ là quần áo bị ướt một chút thôi mà, cô thật đúng là dễ bị đỏ mặt. Nhưng mà dáng vẻ đỏ mặt của cô trông thật xinh đẹp, làm cho anh bắt đầu mong chờ dáng vẻ sau khi thay quần áo của cô.
Lúc này Lạc Hiểu Nhã mới tỉnh táo lại, vội vàng thay một bộ đồng phục làm việc khác, vẫn là áo len bó sát cùng với một chiếc quần ống rộng khiến vòng eo của cô càng thêm thon thả.
Cô hít sâu một hơi thật sâu đẩy cửa ra, chưa bước ra cô cũng biết Long Thiếu Ly đã ở ngay trước cửa rồi. Cô có thể ngửi thấy mùi cơ thể của anh. Bây giờ cô ra cũng không được, mà không ra cũng không được.
“Cô không sao chứ?” Anh đánh tan sự lúng túng của cô, Long Thiếu Ly cực kỳ yêu thích bộ dạng xấu hổ của cô, trông thật đáng yêu.
“Không… Không sao.”
Ngay lúc hai người đang đứng đối diện nhau trước phòng thay đồ của Lạc Hiểu Nhã thì cửa phòng mát xa bị đẩy ra, Tiểu Chu hào hứng đi vào, nói: “Anh Long, áo của…” Trước khi từ ‘anh’ phát ra khỏi miệng thì Tiểu Chu đã ngẩn người, không biết nên đi ra ngoài hay tiếp tục xông vào, biểu cảm của hai người kia trước cửa phòng thay đồ thật sự là …
Lạc Hiểu Nhã bước sang bên cạnh của Long Thiếu Ly lách ra ngoài, sau đó đi tới trước mặt Tiểu Chu, nói: “Đưa cho tôi, cô ra ngoài trước đi.” Cô thực sự không muốn Tiểu Chu thấy dáng vẻ đỏ mặt của mình. Nếu không làm thế này thì dù có nói thế nào cũng sẽ không thể giải thích được, mà cô không muốn Tiểu Chu hiểu lầm rồi lại che miệng chạy ra ngoài.
Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Chu, cô ôm áo khoác dài màu trắng đi tới trước mặt Long Thiếu Ly, nói: “Của anh đây, mau thay ra rồi để tôi mang đến phòng giặt giúp anh.” Giọng nói của cô êm ái như thường lệ, nhưng vào tai của Long Thiếu Ly lúc này lại nghe như mùi vị của một nàng dâu nhỏ vậy. Đây chính là cảm giác cô mang đến cho anh trong khoảnh khắc đó. Anh đưa tay nhận lấy, cũng không bước vào phòng thay quần áo mà trực tiếp cởϊ áσ ra.
Tiếng sột soạt ở ngay bên tai cô, Lạc Hiểu Nhã lại luống cuống, nói: “Anh Long, anh…”
Long Thiếu Ly cười xấu xa, nhàn nhạt hỏi: “Cô thấy gì sao?” Thực sự không biết cô xấu hổ vì điều gì, những người phụ nữ khác luôn tìm mọi cách để ở một mình cùng anh, sau đó sẽ cởϊ qυầи áo của anh. Nhưng người phụ nữ này lại hoảng sợ ngay cả khi anh chỉ thay một chiếc áo mà thôi. Anh vừa thay quần áo vừa thưởng thức biểu cảm của cô. Long Thiếu Ly thật sự nghi ngờ Lạc Tử Kỳ có đúng là đứa con mà cô mang thai chín tháng mười ngày để sinh ra hay không đấy. Lạc Hiểu Nhã thật sự là một cô gái khác người.
Lạc Hiểu Nhã vội vàng xoay người lui đến trước giường mát xa, cả người dựa vào thành giường, muốn cách anh càng xa càng tốt.
Thay quần áo xong, Long Thiếu Ly lại cầm tách trà lên, anh không hề có ý định rời đi, Tiểu Chu ở bên ngoài cũng không thông báo có khách hàng tiếp theo nào cả. Lạc Hiểu Nhã hơi luống cuống không biết làm thế nào, tựa như Long Thiếu Ly là một quả bom hẹn giờ vậy, chỉ cần giữ lại thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị nổ tung.
Muốn bấm chuông, nhưng lại cảm thấy hơi đột ngột, dù sao chuyện này cũng do cô mà ra.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, cùng với những ngón tay trắng bệch đang đè trên mặt giường, Long Thiếu Ly cười nói: “Để tôi đi hỏi thử xem có khách hàng tiếp theo nào đến chưa, nếu có thì tôi đến chỗ khác của phòng khám ngồi đợi quần áo khô rồi đi.” Anh vừa nói, vừa thực sự đi hỏi.
“Anh Long, khách hàng tiếp theo vừa gọi điện nói hôm nay không đến được, sáng nay cũng chỉ có hai người thôi.” Bình thường buổi sáng ít khách là chuyện bình thường, buổi sáng rất ít khi có người đến thư giãn.
Lạc Hiểu Nhã thở dài, thật không biết làm sao để thoát khỏi Long Thiếu Ly đây.
Quay người lại, bưng tách trà lên tay, Long Thiếu Ly nói với Lạc Hiểu Nhã: “Cô nếu có việc gì bận thì cứ làm đi, không cần quan tâm đến tôi, tôi uống tách trà này xong sẽ đi dạo xung quanh một chút.”
“Không sao, tôi cũng rảnh.” Nhưng vừa nói xong, Lạc Hiểu Nhã lại muốn tát chính mình một cái, cô nói sai rồi, sao không gạt anh chứ.
Cầm điện thoại di động trong túi, thật hy vọng lúc này có ai gọi cho cô, như vậy cô có thể được giải thoát rồi.
Nhưng điện thoại vẫn không đổ chuông, ngoài cửa có người gọi cô: “Hiểu Nhã, mẹ nghe nói sáng nay con không có khách hàng nào, hay là con và bác sĩ Vũ Văn đưa mẹ đi ra ngoài hóng gió một chút có được không?”
“Mẹ, con và anh Phong không có xe, nếu mẹ muốn đi chơi thì cứ bắt taxi.” Không phải vừa đưa cho bà năm trăm đô la rồi sao, chắc chắn đủ để đi taxi.
“Xe taxi là loại xe gì? Mẹ không tin các con mở phòng khám lớn như vậy mà lại không có xe riêng, chiếc Rolls-Royce ngoài cửa là của ai vậy?”
“Mẹ, con và anh Phong thực sự không có xe, chiếc xe đó không phải của bọn con, chắc là do một khách hàng nào đó đậu ở ngoài cửa thôi, mẹ đừng để ý đến chiếc xe đó nữa.” Đối với Tần Vinh, Lạc Hiểu Nhã thật sự không biết làm sao để xử sự với bà cả.
“À, xe đó là của con, bác gái muốn đi đâu, hay là để con đưa bác đi.” Long Thiếu Ly vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng.
Lạc Hiểu Nhã cực kỳ khó xử nói: “Anh Long, anh đừng nghe lời mẹ tôi, bà ấy…” Cô không thể nói mẹ mình từng có tội trước mặt Tần Vinh được, mới nói được nửa chừng, Lạc Hiểu Nhã lại không thể nói tiếp được nữa.
Cô cực kỳ bất lực, nếu như có thể nhìn thấy được thì tốt biết bao.
“Không sao đâu, tôi cũng phải rời đi mà, thuận tiện đưa bác gái đi một đoạn không thành vấn đề.” Long Thiếu Ly xung phong nhận việc, bộ dạng không hề e ngại chút nào cả.
“Tốt lắm, cám ơn anh Long nhiều.” Tần Vinh lập tức hùa theo, nhìn người đàn ông trước mặt dù đang khoác một chiếc áo ngoài dài màu trắng, nhưng cậu ta thật sự rất đẹp trai. Nếu bà ta trẻ hơn vài tuổi, nhất định sẽ nghĩ cách đoạt cậu ta tới tay ngay. Hơn nữa, xe của cậu ta còn xịn như thế, vậy rõ ràng cậu ta cũng là người có tiền. Người đàn ông này so với Vũ Văn Phong dường như còn hợp khẩu vị của bà ta hơn, bởi vì, thứ bà ta thích nhất chính là tiền.
“Đừng khách sáo, vậy chúng ta đi thôi.” Long Thiếu Ly vừa nói vừa đặt chén trà trong tay xuống, đưa Tần Vinh đi dạo phố.
Lạc Hiểu Nhã rất sốt ruột, cô thật sự không thể làm gì khác cả, chỉ biết lo lắng suông mà thôi. Mắt thấy hai người họ đi xa, nghĩ đến việc buổi sáng cũng không có khách, Lạc Hiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi giậm chân, nói: “Chờ đã, tôi đi cùng hai người.” Nếu không đi theo, không chừng mẹ cô sẽ làm ra điều khác thường gì nữa. Nếu như bà ấy đòi tiền người ta hoặc nói điều gì đó không phù hợp thì sao, người mẹ này của cô, chuyện gì cũng dám làm.
“Nhanh lên, bà đây không có thời gian để đợi cô đâu.” Tần Vinh thúc giục, làm cho sắc mặt của Lạc Hiểu Nhã càng lúc càng đỏ lên.