Chương 3: Nấu món canh anh thích

Đến công ty, Đường Thanh Tâm vươn tay sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình để tránh bị phát hiện, không thì sẽ gặp họa. Cô làm ở bộ phận thư ký, cũng là nơi bắt nguồn thay đổi nhân sự lớn nhỏ trong công ty, nói rõ hơn chút thì chính là nguồn gốc của sự bàn tán.

Cô không thể để mình trở thành nhân vật chính trong mấy câu chuyện tám nhảm kia.

Bởi vì chức vị trước mắt của cô là thư ký tổng giám đốc, chức vị mà nhiều người mơ ước.

Bắt tay vào sắp xếp mọi hạng mục công việc của Lệ Thiên Minh, họp hội đồng quản trị, đại hội công nhân viên, sắp xếp việc đi ra ngoài, các bữa tiệc tư nhân... đủ loại chuyện bận đến tối mắt tối mũi.

Đợi đến lúc Đường Thanh Tâm làm việc xong bưng ly đến phòng trà lấy nước pha cà phê, sau quầy đồ ăn bên cạnh truyền ra tiếng xì xào bàn tán.

"Các cô nghe nói gì chưa? Tổng giám đốc của chúng ta đã sớm ngầm kết hôn, là hoa đã có chủ từ lâu rồi".

"Thật hay giả vậy, người đàn ông đẹp trai nhiều tiền như anh ấy, sao lúc kết hôn lại không làm lớn chứ?" Có người hỏi.

“Ài, cô có thể tưởng tượng được thế giới của người có tiền sao? Càng có tiền càng khiêm tốn, mấy cái chuyện ân oán hào môn chúng ta cũng không đoán được."

"Có lẽ có thể là cô bé lọ lem gả cho hoàng tử, phất lên thành Phượng Hoàng" Đồng nghiệp cường điệu kéo dài âm cuối.

Đường Thanh Tâm nghe vậy, trong lòng không khỏi buồn cười, đầu óc đúng là linh hoạt, còn ân oán hào môn nữa chứ, có lẽ nếu bọn họ biết đoạn chuyện mình và anh quen biết thì sẽ mở rộng tầm mắt.



Lần đầu tiên Đường Thanh Tâm nhìn thấy Lệ Thiên Minh là lúc cô vừa cứu bà cụ, Lệ Thiên Minh tới đón người.

Thân hình cao lớn, lông mày như kiếm nhíu chặt, mặt mũi nghiêm túc, sắc mặt âm trầm như sắp đóng băng. Nhưng không có cách nào khiến cho người ta dời mắt khỏi khuôn mặt tuấn tú của anh.

Vốn tưởng rằng qua lần đó thì sẽ không còn liên hệ gì nữa, nhưng không nghĩ tới trời ban nhân duyên, chuyện đầu tiên sau khi bà cụ tỉnh lại là ra lệnh cho Lệ Thiên Minh: Cưới Đường Thanh Tâm về, nếu không bà sẽ nhổ hết ống tiêm không chữa trị.

Chuyện này quá hoang đường.

Không ngờ chuyện càng hoang đường hơn chính là Lệ Thiên Minh đồng ý.

Đường Thanh Tâm còn chưa kịp từ chối, khi bố cô biết nhà họ Lệ muốn tới cầu hôn, mở to miệng đòi lễ hỏi ba lăm tỷ để cứu vớt công ty Tần Lâm phá sản.

Chẳng khác gì bán con gái cả.

"Khụ, thư ký Tâm cũng ở đây à?" Bên tai truyền đến tiếng lắp bắp của đồng nghiệp, dù sao bàn tán về ông chủ ngay trước mặt thư ký của ông chủ cũng không tốt lắm.

Đường Thanh Tâm tỉnh lại từ trong ký ức, vươn tay vén những sợi tóc rơi xuống ra sau tai, che giấu tâm tình của mình. "Ừm, nhanh trở về làm việc đi, lịch trình hai ngày nay của tổng giám đốc rất nhiều, mọi người không thể lười biếng".

Không hề đề cập tới nội dung cuộc bàn tán vừa rồi. Nhóm người kia thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm ly nước lên trở lại vị trí của mình.



Đường Thanh Tâm cầm tài liệu đã chỉnh sửa xong vào buổi sáng đi vào phòng làm việc của Lệ Thiên Minh, báo cáo cho anh: "Buổi chiều hẹn tổng giám đốc Dương của Thiên Hối góp tài chính, buổi tối hẹn tổng giám đốc Trường của Lãnh Hối ăn tối ở quán chay bên Long Hồ".

"Quán chay?" Lệ Thiên Minh nhíu mày, trong giọng nói có ý dò hỏi.

Đường Thanh Tâm đáp lại rất tự nhiên: "Đúng, tổng giám đốc Trường tin Phật, hôm nay là mùng một nên tôi cố ý xếp quán chay. Anh ăn tượng trưng một chút thôi, buổi tối đã dặn má Hoa nấu món canh anh thích ăn rồi".

Lệ Thiên Minh nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Cái chức thư ký này trông có vẻ chỉ làm mấy chuyện vặt, trên thực tế lại phải suy tính cẩn thận mọi việc lớn nhỏ.

Đường Thanh Tâm báo cáo xong, hơi khom người rồi đi ra ngoài.

Trở lại chỗ ngồi, điện thoại di động vang lên, màn ảnh sáng lên, là bố gọi.

Đường Thanh Tâm cầm điện thoại di động lên, đi ra phòng làm việc, tiến vào phòng vệ sinh mới nhấn nút nghe.

"Con gái à, gần đây vẫn khỏe chứ?" Giọng của Đường Quốc Cường vang lên.

Đường Thanh Tâm không khỏi cười giễu cợt, cô biết bố sẽ không chỉ đơn giản hỏi cô có khỏe hay không, trừ khi có chuyện tìm cô, nhà họ Đường có hai đứa con gái, cô chính là đứa chỉ những lúc có chuyện mới có thể được người ta nhớ đến.