Chương 19: Gia giáo đáng lo ngại

Cô chủ lớn Đường Tuyết Mai cầm trong tay chiếc túi Chanel mẫu mới nhất, bước về phía Đường Thanh Tâm trên đôi giày cao gót mười phân, dáng vẻ vô cùng kiêu kỳ. Vừa vào cửa cô ta đã hếch mũi một cách khoa trương, lúc nhìn thấy người đàn ông đối diện Đường Thanh Tâm, hai mắt cô ta lập tức sáng lên.

“Bách Nhiên!”

Giọng nói vừa ngọt ngào vừa trong trẻo khiến Lệ Bách Nhiên ngoái đầu lại, bóng dáng xinh đẹp kia đã rơi vào mắt anh ấy. Đối với Lệ Bách Nhiên, Đường Tuyết Mai chẳng xa lạ gì với anh ấy, nhưng cũng không tính là thân thiết, nên anh ấy chỉ gật đầu xã giao.

Đường Tuyết Mai lại không hề khách sáo, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đường Thanh Tâm, cố tỏ ra thân thiết mà than trách: "Thanh Tâm à, em cũng thật là, chẳng qua bố chỉ mắng em có hai câu, sao em lại không hiểu chuyện như thế, không chịu nghe điện thoại của bố".

Nếu không phải Đường Quốc Cường nổi nóng với Đường Tuyết Mai, cô ta cũng sẽ chẳng ra ngoài cho khuây khỏa rồi vô tình đến công ty của Lệ Thiên Minh, còn nhìn thấy hai người này ở đây.

Đường Thanh Tâm chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, vô thức xoa xoa cánh tay, bất đắc dĩ cười nói: "Sau khi kết hôn, bố chưa bao giờ quan tâm em như vậy, hôm nay làm sao thế? Chẳng lẽ ông ấy còn muốn mảnh đất đó sao? Công ty không phải tổ chức từ thiện, em cũng hết cách rồi nên chỉ có thể lảng đi thôi. Nếu chị gặp bố thì hãy khuyên ông ấy một chút”.

Đường Thanh Tâm cũng không ngốc, ai mà chẳng biết diễn trò, nếu cô ta muốn “chơi” với cô, thì cô sẽ “chơi” đến cùng. Một mặt nói cho cô ta biết không phải mình cố ý không nghe điện thoại, mặt khác để Lệ Bách Nhiên biết bố mình đã nhắm vào mảnh đất kia, nhắc nhở anh ấy không được mềm lòng.

Lệ Bách Nhiên đã nghe rõ ràng, anh ấy biết những chuyện của nhà họ Đường, hiện giờ Đường Tuyết Mai có thể nhiệt tình như vậy chẳng qua là vì tiền.

Lệ Bách Nhiên im lặng cúi đầu không nhìn bọn họ, Đường Tuyết Mai thấy hơi vô vị, xem ra tấm ảnh ngày hôm qua không có tác dụng gì. Đường Thanh Tâm vẫn có thể ngồi ăn công khai với Lệ Bách Nhiên ở đây, chẳng lẽ Lệ Thiên Minh không ghen sao? Bỗng nhiên cô ta nhận ra, nếu Lệ Thiên Minh không quan tâm, điều đó có nghĩa là giữa Lệ Thiên Minh và Đường Thanh Tâm đã có vấn đề gì chăng?

Khóe miệng cô ta lộ ra một nụ cười xấu xa, Đường Tuyết Mai đứng dậy chào tạm biệt hai người kia. Đường Thanh Tâm rất kinh ngạc, cô ta chủ động rời đi ư, đây không phải là phong cách của cô ta.

“Chú của anh có... đối xử tốt với em không?" Ánh mắt của Lệ Bách Nhiên chuyển từ màn hình điện thoại lên khuôn mặt của Đường Thanh Tâm, anh ấy vừa dứt lời, tầm mắt đã chú ý đến một vết xanh tím dưới cổ áo cô, nắm tay lập tức siết chặt lại.

Những năm anh ấy không ở đây, Thanh Tâm của anh ấy đã ở bên cạnh người đàn ông khác, vừa nghĩ đến điều này, Lệ Bách Nhiên liền cảm thấy rất bực bội, cầm ly nước trước mặt uống cạn một hơi.

Đường Thanh Tâm hiểu, cô muốn khiến anh ấy buông bỏ chấp niệm, để anh ấy thấy nhẹ lòng hơn.

Cô khẽ gật đầu mỉm cười: "Anh ấy đối xử với em rất tốt. Trên dưới nhà họ Lệ cũng đối xử với em không tệ, em là con dâu do chính tay bà nội chọn, có bà chống lưng, còn để em làm việc ở Lệ Kình, anh nghĩ em sẽ sống không tốt sao?"



“Lệ Bách Nhiên, anh cứ coi những ký ức giữa chúng ta đã bị phong ấn đi. Em gả vào nhà họ Lệ là tình cờ cũng là bất lực, chỉ là hiện tại chúng ta đều ổn, em cũng không muốn nhắc lại quá khứ nữa. Đối với em, đối với anh hay đối với Lệ Thiên Minh đều không phải chuyện tốt".

Lệ Bách Nhiên cười khẩy, đúng vậy, quá khứ của bọn họ thật sự không đáng nhắc đến so với giàu sang quyền thế của hiện tại.

Cô là mợ chủ của nhà họ Lệ, là vợ của chú, cũng là thím của anh ấy, là trưởng bối, là bề trên.

Hôm nay ngồi với nhau, người từng là người yêu cũ như Lệ Bách Nhiên nay lại trở thành cháu của Đường Thanh Tâm, anh ấy dựa vào đâu để bì được với chú? Và lấy cái gì để so với chú ấy?

Lệ Thiên Minh cũng đã từng nhắc nhở anh ấy không được để chú thất vọng. Lệ Bách Nhiên hiểu rất rõ, chú chắc chắn biết quá khứ của mình với Đường Thanh Tâm, nếu không chú sẽ không yên tâm để mình gặp mặt ăn cơm cùng Đường Thanh Tâm. Chú ấy biết ván đã đóng thuyền, mình không thể thay đổi được nữa mới bảo Đường Thanh Tâm đưa mình đi làm quen với môi trường, Lệ Bách Nhiên thầm nghĩ như vậy.

Trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên một chút bất lực, Lệ Bách Nhiên lại ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo: "Anh hiểu rồi, thư ký Tâm nói đúng. Buổi chiều phải phiền em đi cùng anh một chuyến rồi".

Đường Thanh Tâm cảm thấy nhẹ nhõm, có thể như thế này là điều tốt nhất, tránh việc cô phải lo lắng vì chuyện này, còn bị Lệ Thiên Minh "giày vò”. Vừa nghĩ đến sự “đòi hỏi” của Lệ Thiên Minh tối qua, khuôn mặt Đường Thanh Tâm hiện lên vẻ ửng hồng rất rõ ràng.

Lệ Bách Nhiên nhìn cô như vậy, trái tim anh ấy chợt nhói lên, nhưng lại nhanh chóng đè nén cảm giác đó xuống.

Còn Đường Tuyết Mai khi biết được hai người kia gặp mặt ở đây, cô ta còn cố tình tung ảnh ra để khiến Trương Mỹ Lan nổi trận lôi đình.

Không thèm quan tâm đến lời can ngăn của bà cụ Liên, Trương Mỹ Lan đích thân đến công ty với danh nghĩa là đến chỉ đạo công việc.

Bà ta biết Lệ Thiên Minh không công khai quan hệ giữa hai người, mục đích của bà ta là muốn khiến Đường Thanh Tâm biết khó mà lui.

Chỉ có điều vừa bước chân vào công ty, Trương Mỹ Lan đã nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc, khuôn mặt này có vài phần giống với người phụ nữ đạo đức giả Đường Thanh Tâm kia.

“Chào bác gái, con là chị gái của Đường Thanh Tâm. Bác cứ gọi con là Tuyết Mai ạ."



Đường Tuyết Mai cũng bất lực, nhân viên lễ tân không cho cô ta lên, cô ta đành phải ở đại sảnh chờ vận may. Không ngờ tình cờ lại gặp được mẹ của Lệ Thiên Minh ở đây, nhìn dáng vẻ nộ khí đùng đùng của bà ta, Đường Tuyết Mai đã chủ động tiến đến chào hỏi.

Trương Mỹ Lan hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Nhà họ Đường ấy hả? Lại đến vòi tiền à? Hơn ba mươi lăm tỷ tiền sính lễ vẫn chưa đủ sao, nhà họ Đường các cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng chăng?"

Đường Tuyết Mai vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ. Đường Thanh Tâm có phải tiểu thư lá ngọc cành vàng hay không thì cô ta không biết, nhưng bản thân cô ta luôn được Đường Quốc Cường nâng niu trong tay, bây giờ nghe bà ta nói vậy, trong lòng cô ta khó tránh khỏi có chút không vui.

Nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, cố tình tỏ ra ấm ức: “Bác gái, con biết Thanh Tâm không hiểu chuyện đã khiến bác tức giận. Con thay mặt em ấy xin lỗi bác. Thực ra, con cũng rất khó xử. Thanh Tâm này quả không hiểu chuyện, Lệ Bách Nhiên quay về rồi, sao em ấy có thể..."

Đường Tuyết Mai bỗng che miệng như biết mình đã lỡ mồm nói ra điều gì đó, điều này khiến Trương Mỹ Lan càng tức giận hơn.

“Con không nên nói như vậy. Bác gái à, Thanh Tâm không cố ý đâu, bác đừng hiểu lầm em ấy. Thực ra tình đầu gì đó đều đã là quá khứ, Thanh Tâm nhà chúng con vẫn là người của nhà họ Lệ. Con cũng không khuyên được em ấy, chỉ có thể nhờ bác bận tâm đến chuyện dạy dỗ em ấy một chút”.

Hình tượng một người chị gái hiền hậu vừa tốt bụng vừa bất lực đã khiến sắc mặt Trương Mỹ Lan dần dịu đi một chút. Rốt cuộc nhà họ Đường vẫn còn một người hiểu chuyện, hơn nữa vẻ ngoài cũng không thua kém Đường Thanh Tâm, chỉ là không biết sức khỏe cô ta như nào.

Trương Mỹ Lan đang đánh giá Đường Tuyết Mai thì Đường Thanh Tâm và Lệ Bách Nhiên đi tới.

"Mẹ!"

“Cháu chào bà hai".

Lệ Bách Nhiên chủ động bước lên trước chào hỏi, Trương Mỹ Lan quay đầu lại, không thèm nhìn Đường Thanh Tâm mà chỉ cười với Lệ Bách Nhiên. Dù bà ta có không vui nhưng cũng vẫn đáp lại lời chào hỏi của anh ấy.

Đường Thanh Tâm không ngờ mẹ chồng mình sẽ tìm đến công ty, vừa định hỏi một câu thì Trương Mỹ Lan đã thấp giọng quát: “Cô theo tôi lên tầng, Thiên Minh đâu?"

“Anh ấy đang ở trong phòng làm việc ạ, con đưa mẹ đi” Đường Thanh Tâm không dám chậm trễ, vừa ra hiệu cho quầy lễ tân gọi cho Lệ Thiên Minh vừa quẹt thẻ ấn nút thang máy lên tầng của tổng giám đốc. Cô nghiêng người để Trương Mỹ Lan bước vào, Lệ Bách Nhiên theo sau. Đường Tuyết Mai vừa định nhấc chân theo đã bị Đường Thanh Tâm chặn lại: "Xin lỗi chị, giờ nghỉ trưa cấm không cho người ngoài vào, nếu chị không có hẹn trước vậy thì mong chị không khiến em khó xử."

Không đợi Đường Tuyết Mai lên tiếng, cô đã nhẹ nhàng đẩy cô ta sang một bên, ấn nút đóng cửa lại, hành động của cô đã khiến cô ta tức đến mức giậm chân ở ngoài cửa!