Chương 53: Cho Em Hết

Trần Thanh Phong dùng đoạn lý trí còn lại của mình lại gần cô, tay sờ trán cô, nóng hừng hực vậy, đây mà là nhiệt độ của con người sao.

Anh lay lay cơ thể cô và kêu:

"Hạ An, Hạ An, em tỉnh dậy đi."

Một lúc sau, Hạ An rốt cuộc cũng chịu mở mắt ra, nhưng ngay lúc nhìn thấy Trần Thanh Phong, cô không tự chủ được nữa, thuốc trong người lại phát tác đến cực hạn, cả người cô khô khan, nóng rực rất khó chịu:

"Cứu em."

"Em thấy trong người sao rồi?"

"Khó chịu, nóng...nóng quá."

Nói rồi cô như con bạch tuộc, ôm chặt lấy Trần Thanh Phong làm cho chút lý trí còn sót lại cuối cùng hoàn toàn bị phá vỡ.

"Đừng, Hạ An."

"Cứu em, .....cho em"

"Em không hối hận chứ?"

"Nhanh, cứu em."

Dù biết lúc này mà làm gì nguy hại đến cô thì chả khác gì thừa nước đυ.c thả câu, nhưng anh thực sự không thể nhịn nữa.

Anh lấy điện thoại ra, mở ứng dụng ghi âm, rồi hỏi:

"Em nói lại lần nữa xem?"

Nghe vậy thì Hạ An nỉ non:

"Phong, cứu em... cho em.... nhanh"

"Em chắc chứ"

"Ừm, nhanh...cho em.... em khó chịu quá, nóng quá."

"Từ từ, anh sẽ cho em"

Nói rồi hai người quấn lấy nhau không dứt, mặc dù anh cũng bị trúng thuốc nhưng anh không muốn làm cô bị thương hay ám ảnh, anh hôn cô rất dịu dàng, như rót hết toàn bộ lòng thành cho cô vậy. Nụ hôn từ miệng, dần dần chuyển xuống cổ, rồi đến hai quả tắc của cô, anh còn cố tình mυ"ŧ lấy và cắn một miếng như đánh dấu lãnh thổ.

"Ưʍ.."

Nghe thấy cô ưm nhẹ một tiếng, rồi nỉ non:

"Xin anh, nhanh lên."

"Được, cho em hết."

Nói rồi anh bắt đầu tiến vào trong người cô, nhưng khi vào thì anh chợt khựng lại, cái màng mỏng này làm anh cảm thấy có lỗi với cô, không biết nên tiếp tục hay đi ra.

Thấy anh chần chừ thì Hạ An lại nỉ non:

"Nhanh lên..."

"Toang..."

Đó là tuyến phòng ngự và hối hận từ trong lòng anh bị phá vỡ.

Anh không chút do dự nào mà phá đi cái màng đó, một giọt máu đào cũng từ từ chảy ra thấm trên ga giường.

Hạ An bị đau thì cau mày lại, nhưng động tác tiếp theo của anh rất ôn nhu, làm cho cô ngay lập tức quên đi sự đau đớn ban nãy.

Một đêm cuồng nhiệt, nhưng rất dịu dàng, từ anh. Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu trận hoan ái giữa hai người, chỉ biết sau mỗi lần thì những tinh túy của anh đều được rót hết vào người của cô, như đang phóng thích hết tất cả mọi nhớ nhung, tình cảm của anh dành cho cô bấy lâu nay. Đến chính anh cũng không nghĩ rằng, một ngày khai trai của mình lại như vậy.

Đợi đến khi thuốc trong người được giải trừ hết thì trời cũng tờ mờ sáng.

Mãi đến lúc gần trưa, Hạ An mới mở được mắt ra, trên giường chỉ còn lại mỗi cô, nhưng dấu vết kịch liệt đêm qua thì còn rõ ràng trong phòng:

"Á ...Á...Á.....á"

Cô vò đầu bứt tóc để nhớ lại chuyện đêm qua nhưng chỉ nhớ đến lúc vào bar, uống rượu, lên sàn nhảy, rồi quay lại uống rượu, sau đó thì không biết nữa.

Lúc này, toàn thân truyền lên vẻ đau đớn, như bị văng ra mấy mảnh, cả một thân hình tím tái, nhìn thì có thể hình dung ra được đêm qua kịch liệt đến mức nào.

Nghĩ đến cũng lạ, tửu lượng mình không tệ, nhưng tại sao lại mới uống vài ly mà đã bất tỉnh nhân sự rồi, không thể như thế được.

Đây chắc chắn là một âm mưu.

Khi cô đang cố gắng để ngồi dậy thì nghe tiếng vọng vào từ phía ngoài:

"Phong, đã điều tra ra rồi, Vũ Ngọc Thịnh vì muốn lấy được dự án Biệt Thự Ven sông nên đã bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© vào rượu của cậu, muốn quay lại clip sεメ của cậu để uy hϊếp."

"Vậy Hạ An thì sao?"

"Cũng bị một đồng nghiệp của cô ấy bỏ thuốc hãm hại, thật may quán bar này là của Phong Trần, trước đó Vũ Ngọc Thịnh không biết điều này."

"Được rồi, xử lý gọn gàng vào."

"Tôi đi xử lý đây. Lúc nào cậu muốn về thì gọi tôi."

"Được."

Sau khi xử lý mọi việc, Trần Thanh Phong đẩy cửa vào phòng ngủ thì thấy cô gái đang ảo não nằm trên giường, anh hỏi:

"Tỉnh rồi sao?"

"Á....tên kia, đồ cầm thú nhà anh. Đồ lưu manh, đồ đểu cáng, đồ bại hoại kia."

Trần Thanh Phong thấy con nhím đang xù lông thì mỉm cười một cái, tiến lại gần cô, chống hai tay vây lấy cả người nhỏ nhắn của cô:

"Cầm thú? lưu manh?, đểu cáng?, bại hoại? hửm? "

"Nam tử hán có bao giờ thừa nước đυ.c thả câu vậy không?"

"Được, vậy thì em nghe một chút đi rồi lại nói."

Anh cầm điện thoại bật đoạn ghi âm hồi tối của mình ra, âm thanh nỉ non, động dục của cô gái vang lên, không ngừng năn nỉ anh, cầu xin anh ta... cái giọng này còn có thể quen thuộc hơn sao?

Ôi, thời thế đúng là thay đổi bất ngờ.

Là cô cầu xin anh mà.

Ai đang cầm đĩa bay thì trả lại cho tôi đi, tôi muốn trở về hành tinh của mình, không có mặt mũi nào mà ở lại đây nữa đâu.

Sau khi nghe xong, cô thực sự không có gì để nói nữa, ấp a ấp úng:

“À...cái đó....là tai nạn. Đúng vậy, là tai nạn.”

“Không chửi anh nữa sao?”

“Ôi, phận tôm tép như tôi làm sao giám chửi tổng giám đốc cao cao tại thượng như anh chứ.”

Trần Thanh Phong nhìn vật nhỏ đang ra khua tay múa chân, cái miệng chúm chím không ngừng nghỉ thì mỉm cười, vật nhỏ này không thích ăn mềm, chỉ thích ăn cứng. Anh đã nắm được chìa khóa trong tay rồi, không sợ sẽ không mở được chìa. Lần tai nạn ngoài ý muốn này lại đưa đến cho anh một kinh hỉ lớn như vậy.