Chương 47: Chồng sắp cưới trở thành anh trai

Cố Khuynh Dao nghe tiếng lòng mình vỡ tan như một tấm thủy tinh mỏng. Chữ viết ở trước mắt, hình ảnh ở trước mắt, Cố Khuynh Dao hiểu chứ, cô hiểu rõ những thứ này có nghĩa là gì.

Nhưng… cô thà tin bản thân mình nghĩ sai rồi, chứ không tin định mệnh có thể nghiệt ngã như thế.

Cố Khuynh Dao khóc rồi lại thôi, trong tim như có một ngọn lửa bừng cháy, giúp cô kiên cường hơn bao giờ hết. Cô dùng tay quệt ngang hai má ướt sũng, hít một hơi thật sâu, giọng đanh lại:

“Anh hai, đưa em về Phong gia.”

Cố Khuynh Hà quay ngoắt lại nhìn, trong mắt đầy sự kích động xen lẫn kinh ngạc.

“Em còn về Phong gia làm gì? Chuyện ra nông nỗi này em còn đến đó làm chi?”

Bây giờ thân phận của Cố Khuynh Dao vừa là con dâu tương lai, vừa là con gái thất lạc, quay về để nói rằng cô không kết hôn nữa, cô và Phong Ngôn Hành làm anh em ruột hay sao?

Lố bịch, nực cười và cũng thật bất hạnh. Bất hạnh cho cô, bất hạnh cho Phong ngôn hành và bất hạnh cho gia đình của anh.

“Vậy thì em phải đi đâu chứ? Em phải tin rằng vài dòng nhật ký này là sự thật hay sao? Anh hai, em không tin, mẹ của chúng ta tốt như vậy, không thể nào ở sau lưng bố vụиɠ ŧяộʍ yêu đương. Em phải về Phong gia hỏi chủ tịch cho rõ. Chuyện này nhất định không phải sự thật.”

Cố Khuynh Dao ôm theo chút hy vọng nhỏ nhoi quay về nhà họ Phong. Cô không nói chuyện này với bất kỳ ai khác, sau khi đến nhà liền trực tiếp xông vào thư phòng chất vấn Phong Tấn.

“Ngài nói cho con biết, chuyện này có thật hay không?”

Cô đưa bức ảnh ra, hai mắt phiếm hồng đã hơi sưng chằm chằm nhìn vào mắt ông. Phong Tấn thật sự bất ngờ, ngẩng người mất một lúc lâu. Ông bất ngờ vì dáng vẻ cô cứng rắn, thẳng thừng đặt câu hỏi cho ông. Càng bất ngờ hơn vì bất ảnh trong tay cô, đã rất lâu ông không còn được nhìn thấy nữa.

Tâm thư của Cố phu nhân, ông lần đầu được biết. Tay của ông run lên, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹn, không nói nổi nên lời.

Cố Khuynh Dao hiện tại dạng dĩ lại thường, thấy Phong Tấn không trả lời, cô kích động nói lớn:

“Chủ tịch Phong, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”

Có lẽ, bí mật của Phong Tấn cũng đã đến lúc được phơi bày. Ông hít một hơi thật sâu, không nhanh không chậm nhận lấy bức ảnh trong tay của Cố Khuynh Dao. Khi đôi mắt lướt qua từng dòng thú tội, Phong Tấn không tự chủ rỉ ra một giọt nước mắt, sống mũi cay xè.

Đọc xong rồi, hồi tưởng xong rồi, ông mới đủ can đảm thành thật.



“Đã từ rất lâu rồi…” Phong Tấn bắt đầu kể.

Khoảng chừng 30 năm trước, Phong Tấn và Tuyên Lộ vốn đang yêu nhau nhưng hôn nhân thương mại khiến hai người bị chia cắt. Bà gả cho Cố Khuyên, ông kết hôn cùng Hạ Thy. Cả hai đều có gia đình riêng nhưng đâu đó trong thâm tâm vẫn không buông bỏ được người cũ.

Cho đến một ngày, trong chuyến du lịch biển Thái Lan, hai người gặp lại nhau. Bởi vì tình cảm trong tim bị dồn nén quá lâu, là thương, là nhớ, là khát vọng mãnh liệt, gom lại thành một quả bom đã đến hạn nổ. Tuyên Lộ nói dối chồng, Phong Tấn nói dối vợ, cùng nhau làm ra những chuyện vượt quá giới hạn.

Tuyên Lộ nhận thức được bản thân đã phạm phải sai lầm lớn. Bà chẳng những sống trong hối hận mà còn triệt để biến mất khỏi cuộc đời của Phong Tấn, sau ngày đó không để ông gặp lại lần nào.

Phong Tấn có cắn rứt lương tâm không? Có, nhưng ông cũng tiếc nuối nhiều. Ông không dám nói ra, dự án Resort trăng mật Memories mà ông tâm huyết nhất chính là món quà tưởng niệm lần cuối ông và Cố phu nhân ở bên nhau, cũng là một góc thầm kín nhớ về tình yêu của hai người.

Rồi… nhà họ Phong xảy ra biến cố, Phong phu nhân lâm bệnh nặng, cần phải ghép thận để tiếp tục sống. Tuyên Lộ cuối cùng cũng chịu xuất hiện trước mặt Phong Tấn.

Có điều, bà không đến vì ông, bà đến vì bạn thân mình. Tuyên Lộ hiến tặng một quả thận để cứu sống Hạ Thy qua cơn thập tử nhất sinh. Ngoài mặt là vì tình bạn thân thiết như chị em ruột thịt, bên trong lại là bù đắp cho sự phản bội của mình.

Kết quả, dù cho Tuyên Lộ có cố gắng bù đắp bao nhiêu, tội lỗi bà gây ra vẫn ngày qua ngày ăn mòn tâm can bà. Bà ôm ân hận mà sống, đến khi chết đi vẫn chưa hết ân hận.

Phong Tấn biết tất cả, chỉ duy nhất không biết Tuyên Lộ mang thai đứa con của ông.

“Khuynh Dao… con là con gái ta, ta là bố của con. Từ nay con sẽ không còn phải chịu cảnh mồ côi nữa rồi!”

Phong lão gia đột nhiên ôm chầm lấy Cố Khuynh Dao, vui mừng đến mức chảy cả nước mắt. Ông chờ rất lâu rồi, cuối cùng tình yêu của ông và Tuyên Lộ cũng có trái ngọt.

“Không!”

Không có trái ngọt nào cả, đây là trái đắng.

Cố Khuynh Dao vùng ra khỏi vòng tay của ông, không cho ông chạm vào người mình. Ông vui nhưng cô không vui. Không dám nói đến ông và mẹ cô đáng thương hay đáng trách, cô chỉ thấy rằng chuyện này không ai có thể vui mừng nỗi.

“Ngài vui mừng lắm sao, ngài nghĩ gì vậy chứ?”

Cố Khuynh Dao tức giận, hai tay cuộn tròn thành nắm để kiềm chế bản thân, thiếu một chút nữa thôi thì đã mất hết tôn trọng với Phong Tấn rồi. Cô cố gắng bình tĩnh, gặng nói:

“Con trai của ngày mai sẽ kết hôn, bây giờ vợ sắp cưới trở thành em gái ruột. Con phải làm sao? Anh ấy phải làm sao? Còn Phong phu nhân sẽ tổn thương đến mức nào? Cô đã không dám nói thẳng rằng ngài và mẹ của con thật ghê tởm, nghĩ rằng bầu trời của ngài cũng sẽ sụp đổ như bầu trời của con. Con đau khổ như nhảy xuống vực sâu vạn trượng, còn ngài… Chủ tịch Phong, ngài chỉ vui cho một mình ngài, ngài thật ích kỷ!”

Cố Khuynh Dao cảm thấy cuộc nói chuyện này đã đến lúc nên dừng lại. Giá như cô có thể mãi mãi là đứa trẻ mồ cô, đổi lại cuộc sống hạnh phúc cho tất cả mọi người.



Cô sẽ đi, rời xa nhà họ Phong càng xa càng tốt. Niềm hân hoan về một đám cưới trong mơ đành hóa tro tàn. Thì ra, nhanh hợp thì sẽ chóng tan.

Cố Khuynh Dao quyết định ra đi, bỏ lại tình yêu với Phong Ngôn Hành. Cô kéo chiếc vali chứa đầy quần áo ra khỏi căn phòng dán chữ hỷ trên cửa. Căn phòng này sẽ là nơi rước dâu ngày mai, buồn cho anh không còn cô dâu nào để rước nữa.

“Em định cứ im lặng ra đi, không nói với ai lời nào hết sao?”

Trên chiếc xe ô tô đang lăn bánh rời khỏi thành phố, Cố Khuynh Dao chưa từng quay đầu nhìn lại phía sau một lần. Cô không khóc nhưng đôi mắt cụp xuống đượm buồn. Cố Khuynh Hà không nhịn được, bèn cất tiếng.

Đáp lại, cô chỉ nhàn nhạt hỏi:

“Cố Khuynh Hà, sau này anh vẫn coi em là em gái chứ?”

“Đồ ngốc, em hỏi gì lạ vậy? Anh với em cùng một mẹ sinh ra, cho dù ông trời có sụp xuống cũng không thay đổi được việc chúng ta là anh em ruột. Khuynh Dao, anh mãi mãi là anh hai của em.”

Nghe lời khẳng định chắc nịch đó, khóe môi của Cố Khuynh Dao mới khẽ cong lên, cười một cái nhẹ.

“Vậy thì anh hứa với em một chuyện được không?”

“Được.”

“Em muốn ra nước ngoài. Anh hứa với em, đừng để Phong Ngôn Hành tìm thấy em nhé, được không?”

Đến đây, Cố Khuynh Hà khựng lại, chiếc xe cũng đỗ vào ven đường. Hắn không biết vì sao, dường như thấu cảm được quả tạ bên trong đang chèn ép Cố Khuynh Dao, hắn nặng lòng kinh khủng.

“Em với Phong Ngôn Hành, định không từ mà biệt thật sao?”

Ai lại muốn không từ mà biệt, nhưng mà…

“Anh hai, chồng sắp cưới trở thành anh trai, là em không nỡ nói với anh ấy sự thật đau lòng này.”