Chương 14

Thư ký quay đầu nhìn lại ——

Tổng giám đốc ngồi bên mép giường, đang ở trên cao nhìn xuống mình.

Ngồi ngược sáng.

Không nhìn rõ biểu cảm của tổng giám đốc.

Trái tim thư ký bỗng nhiên co lại:

Xong đời.

Sự thật lộ rồi.

Hết thảy đều…

“Xin lỗi, ” Y như động vật nhỏ đáng thương cùng đường mạt lộ cuống quít nhận lỗi, “Xin lỗi…”

“Tại sao lại xin lỗi?”

“Tôi… trộm đồ của anh. Còn cho anh uống thuốc lạ…” Nửa gương mặt của thư ký trốn trong chăn, căn bản không dám nhìn tổng giám đốc.

Nhưng tổng giám đốc khẽ cười một cái: “Đây đều là việc nhỏ, không phải vấn đề nguyên tắc, em có biết điều tôi giận nhất là gì không?”

Thư ký không dám nói lời nào.

Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tôi giận em cái gì cũng không nói cho tôi, nếu như không phải tự tôi phát hiện, có phải em định giấu tôi suốt đời không?” Tổng giám đốc cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt thư lý, chậm rãi hỏi.

“Xin lỗi…”

“Tôi không đáng để em tin tưởng như vậy sao?” Tổng giám đốc thở dài.

“…”

“Em thà rằng một mình khổ cực như thế, cũng không muốn để tôi biết tôi là một phụ huynh khác của đứa bé, không muốn tôi tham dự quá trình này…”

“… Không phải, không có, nhưng…”

“Nhưng?” Tổng giám đốc vừa nghe y mở miệng, lập tức dừng lại.

Thư ký im lặng một lúc: “Không phải chính ngài nói, tìm người kết giao quá phiền phức, kết hôn cũng quá phiền phức, lại muốn một đứa bé, đó càng là thảm kịch nhân gian…”

“Tôi còn từng nói những lời này?”

“Từng nói.”

“Lúc nào?”

Thư ký nói thời gian địa điểm.

Tổng giám đốc cười lớn: “Đó là trên bàn cơm ở tiệc rượu, có hai ba lão tiên sinh muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi không có cách nào mới chặn miệng bọn họ như vậy mà…”

“Nhưng mà anh….” Thư ký vẫn cau mày, “Vẫn luôn nói, công việc là trên hết, công việc là tối cao, thiên hạ chưa định, lấy gì vì gia đình, loại chuyện…” Còn học giọng điệu của tổng giám đốc nói một câu, “Yêu đương gì đó lãng phí thời gian này, một chút hứng thú tôi cũng không có, sau đó anh lại rất có nguyên tắc, xưa nay nói được làm được, cái gì mà…”

Y học được giống như đúc.

Tổng giám đốc không nhịn được bị chọc cười: “Nhìn không ra, em còn là nhân tài bắt chước.”

Thư ký lại giống như một con ốc sên bị giật mình, “vèo” rụt vào trong chăn không nói.

Tổng giám đốc thở dài: “Phải, tôi

không thích yêu đương. Nhưng trước kia tôi không thích bên cạnh có nhân viên omega làm việc, không phải cũng vẫn giữ em lại sao? Tôi không thích chụp ảnh, em bảo tôi chụp, tôi cũng chụp rồi; tôi cảm thấy mang cơm hộp đi làm thì rất phiền phức, là chuyện không có chút ý nghĩa nào, nhưng em muốn trao đổi cơm hộp, vậy tôi cũng đã mang theo; tôi là ông chủ, không cần thiết phải mặc âu phục đi làm mỗi ngày, em nói mặc âu phục tốt hơn, tôi cũng đã mặc âu phục mỗi ngày không phải sao? Cho nên em xem, tôi cũng không nói nguyên tắc như vậy. Mọi thứ đều có thể có ngoại lệ, em vẫn luôn là ngoại lệ đó.”