🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Tổng tài và thư ký của hắn - Nhất Hồ Nhiệt Thủy
Edited by: Thỏ
-------------------
Ba Lâm gõ gõ cửa phòng Quý Húc.
Quý Húc có chút lúng túng mở cửa phòng nói, "Xin lỗi, ngày hôm nay dậy trễ, điểm tâm đặt ở trên bàn đi, lát nữa tôi ăn."
Trần Xí Lễ nhìn thoáng qua thấy trên người Quý Húc vẫn còn đang mặc áo ngủ, rất có tinh thần, chính là trên đầu thậm chí còn vài lọn tóc bị dựng lên.
Chà chà, thực sự là hiếm thấy đấy.
Quý Húc vừa đóng cửa, Ba Lâm liền quay sang nói với Trần Xí Lễ, "Thật không dám giấu, từ khi chị biết Quý Húc tới giờ đây là lần đầu tiên chị thấy hắn dậy muộn, cậu không gọi điện kêu hắn rời giường à?"
"Không biết... Không phải, là em không gọi, thủ tục thư ký quá dày, em còn chưa xem hết, chẳng lẽ ngài ấy không đặt đồng hồ báo thức hay sao ạ?"
Ba Lâm chỉnh chỉnh lại tóc mình chút, rồi mở camera trước của điện thoại tô lại son môi, "Chị làm sao biết được, chưa từng làm thư ký của hắn bao giờ, có điều nghe nói ngủ trưa không thể tự nhiên tỉnh, ngủ đặc biệt sâu."
"Vậy chị nhìn thấy tóc Quý tổng lúc nãy còn dựng cả lên không? Khẳng định là chúng ta gõ cửa mới tỉnh dậy, còn chưa kịp soi gương, nếu không nhất định sẽ không mở cửa", Trần Xí Lễ nói liền muốn cười, "Bây giờ ngài ấy khẳng định sẽ thấy cực kỳ lúng túng, lúc ngủ mặt như cương thi, không ngờ tới lúc rời giường bị mất hình tượng thế."
Ba Lâm thắc mắc: "Làm sao cậu biết lúc hắn ngủ mặt như cương thi?"
"Em đoán." Em đây ngủ cùng rồi.
Ba Lâm bước đi trên đôi giày cao gót.
Trần Xí Lễ không dám ăn cơm ở trong phòng làm việc của Quý Húc, cầm theo một chiếc bánh burrito (1) với một ly sữa đậu nành ngồi xổm ở trước cửa phòng chủ tịch đánh chén.
Mấy đồng nghiệp nữ đi qua thấy cậu thì dồn dập chào hỏi rồi rủ rê vào phòng giải khát tán gẫu.
Trần Xí Lễ nghĩ dù sao thì Quý Húc cũng vừa mới ngủ dậy nên đi theo.
Bên này Quý Húc soi gương một cái quả nhiên rất lúng túng.
Ho khan nửa ngày mới đi tắm rửa sạch sẽ, lúc ra đến nơi thì bữa sáng đã nguội, đành tay làm hàm nhai bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Ăn xong bữa sáng rồi mà Trần Xí Lễ còn chưa về.
Quý Húc chau mày ngồi ở bàn làm việc xem CV* và tài liệu cá nhân của Trần Xí Lễ.
*
CV: Hồ sơ ứng tuyển là một tập văn bản tài liệu tóm tắt về bản thân, quá trình được giáo dục, đào tạo và liệt kê các kinh nghiệm làm việc dùng để xin việc làm.Điểm đại học cũng tạm ổn, thứ hạng có hơi thấp* nhưng cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng không có bất kì tí vi phạm kỉ luật nào, địa chỉ... hình như cách công ty khá xa, thảo nào sáng nay lúc mình tỉnh cậu ấy mới tới.
*
Đuôi cần cẩu吊车尾 (điếu xa vĩ), ý chỉ học sinh (thí sinh) xếp hạng chót, người đứng cuối cùng trong danh sách, hoàn thành sau cùngQuý Húc đang xem thì Trần Xí Lễ đột nhiên trở lại.
Quý tổng có chút hoảng hốt lấy tài liệu với mấy báo cáo khác che đi, nhưng góc bên phải vẫn còn ảnh chụp của Trần Xí Lễ.
Trần Xí Lễ không thấy bức ảnh, nhưng lại thấy hành động như che giấu bí mật của Quý Húc, sợ hết hồn, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên gõ cửa."
Vì vậy Trần Xí Lễ lùi lại gõ cửa.
Quý Húc: "..."
Quý Húc: "Mời vào."
Trần Xí Lễ bước vào lần thứ hai không còn tự tin như lần đầu nữa, đi làm trễ, ăn cơm đến muộn, bước vào văn phòng quên gõ cửa, báo hại Quý tổng mất chừng mực.
Người để ý tiểu tiết* như Quý Húc chắc sẽ gϊếŧ người mất.
* Gốc là Quy mao 龟毛 (Chú thích ở chương 7)Quả nhiên, Quý Húc nhìn chằm chằm Trần Xí Lễ mới vừa bước vào cửa, nửa ngày chẳng nói chẳng rằng.
Trần Xí Lễ lắp bắp nói, "Tôi... Tôi trở lại chỗ ngồi..."
Làm sao mà lại giống học sinh tiểu học đi học muộn thế.
Quý Húc nói, "Ngồi lại rồi tự soi gương đi."
"Vâng..."
Trần Xí Lễ vừa đặt mông xuống ghế đã run rẩy mở camera trước lên, thầm nghĩ mặt mình bị sao vậy, không phải đẹp rồi sao? Cậu thưởng thức lúc sáng sớm nay rồi.
Nhưng Trần Xí Lễ cảm thấy có thể Quý Húc đang giễu cợt cậu vì luôn đến muộn, tai to mặt lớn gớm rồi, soi gương mà trong lòng có đôi chút gượng gạo.
Kết quả Trần Xí Lễ nhìn thấy vệt nước sốt burrito còn dính trên miệng trong camera trước.
So với màu son "ngự tỷ" lúc nãy Ba Lâm tô thêm còn "ngự tỷ" hơn.
Trần Xí Lễ: "..."
*Ngự tỷ (御姐) là kiểu phụ nữ trẻ trưởng thành về ngoại hình, tính cách và khí chất, những cô gái trưởng thành hoặc những thiếu nữ cá tính (thường 20 - 22 tuổi), chiều cao thường từ 160cm trở lên. Nguyên gốc là 御姐色的口红 , tui tra thì có mấy màu son kiểu như này:Khả năng là trong đầu Quý Húc, không hề có hứng thú với cái gọi là "tìиɧ ɖu͙©".
Quả nhiên, công tác sẽ biến một người khêu gợi như thế là một tên cảm tính.
Chào đón Trần Xí Lễ là một ngày làm việc gập ghềnh, trắc trở.
Quý Húc vẫn rất bận, bận dọn dẹp đống lộn xộn, bận ký tên, bởi vì tính cách thận trọng và cẩn thận nên sổ sách của bộ phận tài chính cũng phải xem qua một lần, Trần Xí Lễ nghĩ thầm, không trách bận, đều là tự kiếm bận mà.
Trần Xí Lễ liền qua qua lại lại lấy tài liệu cho Quý Húc.
Hôm đó lúc Quý Húc say rượu, Trần Xí Lễ hỏi có phải hắn keo kiệt không, Quý Húc nói "phải", xem ra là thật sự, bởi vì Quý Húc hỏi Trần Xí Lễ mua bữa sáng ở đâu.
Trần Xí Lễ nói, "Dưới lầu công ty."
"Sao không mua bằng thẻ cơm của tôi ở phòng ăn ấy."
Trần Xí Lễ gật đầu, "Dạ..."
Đi muộn nên phòng ăn đóng cửa rồi.
"Bao nhiêu tiền?" Quý Húc nói, mở trang thanh toán bằng mã QR trên điện thoại di động của mình.
Trần Xí Lễ nói, "Ừm... Hai mươi hai."
"Một cái bánh đắt như thế?"
"Không phải, ngài mười một, tôi mười một."
Quý Húc: " Đưa tôi mã QR, thôi, thêm WeChat của tôi, tôi chuyển lại cho cậu."
Làm phụ tá cho Quý Húc mà số điện thoại không có, WeChat không thêm, kỳ thật cũng có kỳ cục, vì thế Trần Xí Lễ thêm WeChat của hắn.
Nhận được mười một tệ người nọ chuyển tới.
Trần Xí Lễ: "..." Đúng thật là keo kiệt.
Vị tổng tài giá trị bản thân lớn không đếm được chuyển khoản cho tui.
Mười một tệ.
Trần Xí Lễ nghĩ, mình đúng là mệnh thư ký không sai tí nào, nếu mà là tình nhân, chắc là phía sau phải thêm bốn, năm chữ số không nữa.
Buổi tối cậu mua cơm cho Quý Húc ở phòng ăn, nhân tiện quẹt thẻ cơm của mình.
Trần Xí Lễ không dám quẹt thẻ của Quý Húc, cảm giác cái người đó đến tiền trong thẻ cơm cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, thậm chí cả hai chữ số thập phân sau dấu phẩy cũng biết.
Ăn cơm xong Quý Húc nói với Trần Xí Lễ là bảy giờ cậu có thể tan sở được rồi.
Trần Xí Lễ khó có thể tin, "Thật ạ? Không đúng... Có phải đi rồi là không phải trở lại nữa?"
Bút Quý Húc bất tri bất giác nghuệch một đường lung tung ở chỗ ký tên, "Không phải trở lại? Cậu muốn làm gì? Định làm trái hợp đồng?"
"Dạ, không phải... Vậy mai còn đến làm ạ?"
"Lẽ nào tôi cho cậu nghỉ?"
"Ồ, cái đó, tôi tưởng là ngài định cho tôi cuốn gói rời đi."
"..." Quý Húc cảm thấy đoán không nổi suy nghĩ của trai thẳng, "Tôi cho cậu tan sở về nhà chứ không phải bảo cậu biến, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!"
Trần Xí Lễ sắp xếp gọn điện thoại di động, kẹp theo thủ tục thư ký chạy trốn.
Quý Húc có chút không thích ứng được thời gian biểu và cả con người của Trần Xí Lễ nữa.
Thật sự.
So với những thư ký trước, hắn hoàn toàn nhân nhượng Trần Xí Lễ hơn, buổi tối đến còn săn sóc bảo Trần Xí Lễ về trước, không tài nào hiểu nổi.
Cô thư ký trước của Quý Húc có gia cảnh không tồi, cũng chẳng thiếu tiền, hơn nữa còn có nhà ở gần công ty, Trần Xí Lễ là người đầu tiên nghèo như thế, vả lại còn ở cách xa công ty.
Trần Xí Lễ được về sớm nên bắt kịp tuyến xe, bớt được một khoản tiền lớn, còn được ngồi trên ghế xe lần đầu tiên, trở lại chỗ Giang Uyển Bác, Trần Xí Lễ cả người khoan khoái.
Kết quả nhận được tin nhắn của Ba Lâm.
【 Ba Lâm: Trần Xí Lễ, cậu có phải là có tính xấu không đấy hả? 】
【 Trần Xí Lễ: Chị Lâm à, em lại làm sao thế? 】
【 Ba Lâm: Cậu chủ động từ chức? 】
【 Trần Xí Lễ: Em đâu có !? 】
【 Ba Lâm: Quý Húc nói hắn cảm thấy cậu không muốn làm nữa, hỏi là có phải chị cậu dạy dỗ cậu quá tay không. 】
Trần Xí Lễ: Hả?
【 Trần Xí Lễ: Không phải đâu, là còn chưa đến giờ hắn tan tầm đã bảo em về trước. 】
【 Trần Xí Lễ: Mà chẳng phải chị bảo em là Quý tổng chưa về thì em cũng chưa được còn gì, chủ tịch còn chưa rời văn phòng chứng tỏ công việc còn chưa kết thúc, chủ tịch rời văn phòng rồi công việc cũng chưa chắc đã kết thúc, thế nhưng hắn lại bảo em về, mà vẫn còn ngồi lại làm việc, không phải chứng tỏ nghề nghiệp sinh nhai của em đi tong rồi sao? 】
【 Trần Xí Lễ: Em liền nghĩ là biểu hiện của em hai bữa nay quá kém, hắn nhìn em cũng phát phiền, cuối cùng em vừa đoán sẽ có khả năng đó, hắn nói cái làm em ngu người luôn. 】
【 Ba Lâm: Chị nói hai tên đàn ông các cậu có tật xấu à? Hắn sợ cậu không muốn làm, cậu lo hắn thấy cậu phiền phức, hai người đang hẹn hò chắc? 】
Trần Xí Lễ nhìn chằm chằm dòng tin nhắn cân nhắc nửa ngày trời, bụng bảo dạ, thật ra cậu cũng đang định bàn bạc chuyện đó đây.
Nhưng hiện giờ chẳng phải mình đang là "trai thẳng" đó sao.
Quý Húc cũng thật là tự ngược, cậu đây là thư ký thân cận của hắn mà cũng giấu giấu diếm diếm, là gay thì gay đi, có cái gì đâu mà lo.
【 Trần Xí Lễ: Không, là do em quá nhạy cảm, còn không phải là do chị dọa sao, lúc nào cũng chê hắn khó ở, em chỉ sợ là có chọc gì làm hắn tức giận không, trông gà hoá cuốc xíu thôi, lần sau sẽ không thế nữa. 】
【 Trần Xí Lễ: Với lại, hôm nay em quên lấy cơm cho hắn, lúc tối lấy cơm có ớt, chưa xem xong thủ tục thư ký nên không biết hắn không ăn cay, hắn ăn được hai miếng liền bỏ đó, cuối cùng báo cáo cũng chưa chuẩn bị xong, hắn lại phải tự mình làm nốt... Em thấy, chưa kể hắn không sa thải em, em cũng chẳng tiện ở lại làm tiếp. 】
【 Ba Lâm: ... 】
【 Ba Lâm: Thế mà hắn còn chưa sa thải cậu?? 】
【 Trần Xí Lễ: Đúng vậy! 】
【 Trần Xí Lễ: Em nghĩ xong rồi, xôi xéo thì cũng phải xéo cho tiêu sái! Cho nên mới có thể cho rằng hắn sẽ đuổi việc em, ai mà ngờ... 】
【 Ba Lâm: Ai mà ngờ được hắn chỉ là lo cậu ở xa công ty, nên cho cậu tan sở trước giờ, sớm thích nghi với môi trường làm việc? 】
【 Ba Lâm: Đây là lần đầu tiên chị thấy hắn biết săn sóc người khác thế đấy. 】
【 Trần Xí Lễ: ... 】
Ngài đừng nói nữa nhanh lên.
Ngày mai cậu lại bị đuổi việc vì yêu hắn, ngài nói có xấu hổ hau không.
【 Ba Lâm: Được rồi, đoán chừng là không có vấn đề gì đâu, chị thấy Quý Húc cũng khá hài lòng với cậu, tuy rằng cậu làm việc quả thật hiệu suất cũng không tốt lắm, nếu như là chị thì đã sa thải cậu từ đời nào rồi, có điều Quý tổng tâm tư khó đoán, cố gắng làm việc cho tốt nhá. 】
【 Trần Xí Lễ: Vâng chị. 】
Trần Xí Lễ đột nhiên cảm thấy... Không phải là Quý Húc thích mình rồi đấy chứ?
Nếu không thì vì lý do gì mà vẫn giữ cậu lại?
Dù sao cũng không phải vì năng lực làm việc xuất sắc.
Trần Xí Lễ thảnh thơi nằm ở trên giường nhỏ rung đùi đắc ý, bỗng nhiên ngồi dậy nói với Giang Uyển Bác, "Bác này, tớ thấy mình sắp được nghênh đón mùa xuân rồi."
Giang Uyển Bác: "Tớ cũng dị."
"Cậu lấy đâu ra mùa xuân?"
"Hơn tháng nữa lập xuân, nhân dân cả nước cùng nhau vui mừng đón xuân."
"Không phải... Tớ là nói, mùa xuân trong tình cảm."
"Lại chém gió, Đường Tuấn Ngữ còn chưa cắt đứt xong xuôi đấy, lại tìm được anh nào rồi? Tớ không tin, đứa nhan khống như cậu, không thể tìm nhanh vậy được, nhân dân cả nước đều muốn tìm kĩ xem, làm sao mà tìm được một anh chắc chắn thế." Giang Uyển Bác không tin.
Trần Xí Lễ vỗ vỗ miệng, "Cậu không hiểu đâu, vận may trời ban sẵn đấy... Má nó, "mùa xuân" nhắn tin cho tớ rồi này!"
【 Quý Húc: Đến nhà rồi? 】
Trần Xí Lễ vỗ đét cái vào đùi: "Đuỵt, hỏi tớ là về đến nhà chưa, quan tâm quá thể! Xem ra là sắp thành công rồi!"
"Người anh em, mời cơm trước đi !!" Giang Uyển Bác vội vã chạy đến xem tin nhắn chung.
【 Quý Húc: Bánh burrito sáng nay quá mặn, lần sau đừng mua ở nhà đó nữa. 】
Trần Xí Lễ: "..."
Giang Uyển Bác: "Ha ha."
Tác giả có lời muốn nói:Trần Xí Lễ: Mặn lắm à? Anh rảnh rỗi đến độ nửa đêm bàn luận với tui về cái bánh, có cần tui chuyển lại mười một tệ về cho anh không?
Quý Húc: Thật sự là ăn không ngon, nếu không.....
Trần Xí Lễ: Đáng đời anh vẫn độc thân! Mười ngàn năm!
Edit: cảm giác giọng văn bữa nay hơi lạ :((((
Hình ảnh: (1) Bánh burrito
*Burrito là một món ăn trong ẩm thực Mexico và Tex-Mex bao gồm một bánh tortilla bột được bọc thành một hình trụ kín xung quanh các thành phần nguyên liệu khác. (Theo Wiki TA). Burrito là món bánh đặc biệt bởi nó có thể kết hợp với nhiều loại nhân khác nhau, nhân của món bánh này thường được chế biến từ: Thịt gà, lợn, bò, hải sản, cơm, bắp... và các loại rau củ quả khác nhau. (Theo meta.vn)
06/03/2021