Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Tuyệt Tình. Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi

Chương 4: Không Muốn Sống

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả đám người hầu đều há hốc mồm khi nghe hai chữ "ly hôn" thốt ra từ miệng cô. Hàn Trạch Minh cũng vì câu nói đó mà bỗng nhiên anh cảm thấy trong lòng chua xót.

"Cô nói cái gì? Muốn ly hôn?"

"Tôi chịu đựng đủ rồi..."

"Tôi cho cô nói lại một lần nữa!!"

"Chúng ta kết hôn chỉ vì lợi ích thôi, không đúng sao? Nhờ anh mà bố mẹ tôi cũng có thể gây dựng lại công ty. Anh cũng đã có thứ anh muốn. Từ tinh thần đến thể xác. Anh đã chiếm đoạt hết tất cả rồi. Vì vậy tôi muốn ly hôn ngay lập tức."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Những trận đòn, trận đánh anh gây ra trên người tôi. Bao nhiêu đó cũng đã đủ điều kiện để phiên tòa xét xử cho phép tôi rời khỏi anh rồi nhỉ?"

"Cô nên nhớ rằng Hàn Trạch Minh tôi là ai. Mười cái công ty gia đình gây dựng lên, tôi dư sức mua lại tất cả. Đến lúc đó, để tôi xem, cô còn có thể mà ly hôn được nữa hay không?"

Nói xong, Hàn Trạch Minh xoay người bước lên cầu thang. Diệp Băng Băng đứng đó, chỉ biết nhìn xuống dưới nền nhà. Cô không muốn nhìn hắn ta nữa. Cô không thể suy nghĩ được gì nữa.

Đợi Hàn Trạch Minh bước vào phòng, mấy cô người hầu mới dám bước gần đến Diệp Băng Băng đỡ cô ngồi lên ghế sofa.

"Cô chủ, cô sao rồi? Để tôi thoa thuốc cho cô."

Diệp Băng Băng không hề cử động, mặc cho ai muốn làm gì thì làm. Vu Ân cũng nhẹ nhàng bước đến chỗ cô.



"Cô Diệp à, nếu cô cảm thấy chỗ nào không khỏe, tôi sẽ đưa cô vào bệnh viện. Tránh xa Hàn Tổng được bao lâu thì đỡ bấy lâu."

Diệp Băng Băng cũng không nói gì. Cô muốn nói cũng nói không được, giọng cũng đã khàn, sức động đậy còn không có huống chi là nói chuyện.

Có lẽ hôm nay cô không thể tự lên phòng bằng chính đôi chân của cô được rồi. Diệp Băng Băng đã hoàn toàn kiệt sức nên mọi người chỉ có thể để Diệp Băng Băng ngồi ở ghế sofa.

Tối hôm đó, khi mọi người đã đi vào giấc ngủ. Quản gia đi đến chỗ Diệp Băng Băng đang nằm. Cô không hề ngủ. Chỉ mở mắt hướng lên trời, ánh mắt ấy vô hồn, không có sức sống nào cả.

Chu Quản gia là người đã chăm sóc Hàn Trạch Minh từ bé khi bố mẹ Hàn Trạch Minh đi công tác. Nên tính tình của hắn chỉ có Chu Quản gia mới hiểu được.

"Cô chủ, cô chưa ngủ sao?"

"...."

"Tôi thật sự không biết giữa chuyện của cô cậu chủ như thế nào. Nhưng tôi thật sự khâm phục cô. Cô chịu đựng được tính tình của cậu chủ đến tận bây giờ là..."

"Đừng nói nữa... Quản gia à, đừng nhắc hắn nữa..."

"..."

"Quản gia, ông... gϊếŧ chết tôi đi có được không?"

"Cô chủ nói cái gì? Gϊếŧ cô?"
« Chương TrướcChương Tiếp »