Chương 38: Kỳ tích.

"Khục... khục..."

"Khụ khụ khụ..."

Có lẽ là kỳ tích, có lẽ là ông trời động lời thương xót cho giọt nước mắt của người đàn ông, người phụ nằm trên đất không biết qua bao lâu bỗng nhiên ho khan dữ dội, nước từ trong miệng tràn ra làm ai nấy đều sững sờ.

"..." Cảnh Diệc Ngôn rơi vào tuyệt vọng phút chốc thấy cô có lại ý thức hắn lập tức túm lấy, nâng mặt cô lên, không dám gọi lớn, chỉ sợ mình đang gặp ảo giác: "Y Tuyết?"

Lạc Y Tuyết chỉ lờ mờ nghe được giọng của hắn, cả sức nói chuyện cũng không có nhưng vẫn cố gắng trả lời: "Diệc Ngôn..."

Lần này thì Cảnh Diệc Ngôn run rẩy ôm cô vào lòng, vừa khóc vừa cười, lẩm bẩm nói không thành lời: "May quá, Y Tuyết... em không sao, em không sao rồi! "

Tiểu Vũ cũng nhanh chóng nhào đến, ôm lấy hắn và mommy của mình, vượt qua nỗi sợ kinh hoàng.

Lúc này bác sĩ cũng đã kịp đến nơi, Cảnh Diệc Ngôn lập tức ôm Lạc Y Tuyết đứng dậy cùng họ đưa cô đến thực hiện cấp cứu.

Lâm Vi thấy hắn định bỏ đi, vội nói:

"Diệc Ngôn, bác gái bị thương rồi, chẳng lẽ một chút anh cũng không quan tâm mẹ mình sao?"

Bước chân của Cảnh Diệc Ngôn hơi dừng lại, ngoái nhìn Cảnh Diệc Ngôn được một chuyên viên y tế khác băng bó vết thương, hắn cười nhẹ bảo với Lâm Vi:

"Vậy phiền Lâm tiểu thư mang mẹ của tôi đến bệnh viện giúp, dù sao vài diễn con dâu này cô cũng nên thực hiện tròn vai một chút, hả?"

"..."

Bệnh viện tư nhân, một giờ sau đó.

"Diệc Ngôn, chẳng lẽ con quên rồi cô ta đối xử với con thế nào sao? Cô ta ở bên con chỉ là để chuộc lợi thôi?"

"Mẹ, đến giờ phút này mẹ còn muốn nói dối nữa sao, Y Tuyết làm vậy là do ai xuôi khiến?" Cảnh Diệc Ngôn thật sự chán ngán với việc phải diễn vở kịch này rồi, chỉ vì hắn muốn dùng kế gậy ông đập lưng ông mà tương kế tựu kế đã khiến Lạc Y Tuyết suýt nữa mất mạng, nếu đã nguy hiểm cho cô như vậy thì thà rằng hắn công khai bảo vệ.

Cảnh phu nhân không ngờ hắn sẽ trực tiếp trở mặt, bà cười chua xót, giơ cánh tay bị thương lên: "Vậy cô ta làm bị thương mẹ của con, con vẫn muốn..."

"Mẹ, mẹ có biết dáng vẻ hiện tại của mình chẳng khác nào một người nộm cho cô ta giật dây hay không?" Cảnh Diệc Ngôn lạnh lẽo cắt lời của Cảnh phu nhân, chỉ về phía Lâm Vi.

"Diệc Ngôn, anh nói gì vậy? Em không hiểu, có phải Lạc Y Tuyết lại nói..." Cô ta muốn phân trần.

"Cô câm miệng cho tôi! Tôi không nhớ năm năm trước đã xảy ra chuyện gì nhưng Lâm Vi cô biết không, những gì cô nói với Y Tuyết trong phòng khách sạn tôi đều đã nghe thấy cả, cô không cần giả vờ nữa đâu."

Lâm Vi trừng mắt, hai hôm trước, Lạc Y Tuyết bị cô ta ép vào phòng xếp hành lý, chẳng lẽ là lúc đó... là lúc người phục mang rượu đến?

Từ lúc hắn kịp trở lại cứu Lạc Y Tuyết Cảnh phu nhân đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này, nếu hắn nhất quyết trở mặt, vậy bà không cần mềm mỏng nữa: "Diệc Ngôn, nếu con đã nói vậy, hẳn là con đã điều tra ra tất cả. Nhưng tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của ta, không liên quan đến Tiểu Vi, con nhất định phải lấy nó! Đây là mệnh lệnh!"

"Mẹ? Cảnh phu nhân? Hay chủ tịch của tập đoàn Cảnh thị? Người tại sao còn không nhìn rõ, con trai mình rốt cuộc là cần thứ gì sao? Tại sao người lại ép con trai mình phải lấy người mình không yêu? Như vậy con sẽ hạnh phúc sao?"

Cảnh Diệc Ngôn không ngờ đến bước đường này Cảnh phu nhân vẫn chấp mê bất ngộ, ép hắn kết hôn cùng Lâm Vi.

"Nhưng Lạc Y Tuyết không xứng, con không yêu Tiểu Vi thì sao? Khi cưới rồi có thể đắp xây tình cảm."

"Đến cuối cùng, mẹ vẫn không hiểu. Thế thì thứ cho con trai không thể nói tiếp với người." Cảnh Diệc Ngôn lạnh tanh nói, muốn dời bước ra khỏi phòng bệnh.

"Con đi đâu, ta không cho con đi! Nếu con dám rời khỏi đây, ta lập tức thu hồi mọi quyền lực của con ở Cảnh thị."

Quả nhiên bước chân Cảnh Diệc Ngôn khựng lại, nhưng nụ cười bên môi của hắn càng sâu, càng lạnh lẽo hơn. Hắn liếc nhìn Lâm Vi ở bên cạnh mẹ mình rồi lại nhìn bà.

"Vậy sao? Thế thì mẹ nên nhắc nhở Lâm tiểu thư mau nhanh chân về thu dọn tàn cuộc cho Lâm thị đi, nói không chừng bây giờ Lâm lão gia đã bị cục cảnh sát dẫn đi rồi đó."

Ha, nếu đã chơi thì sao không chơi lớn một chút? Người dám đâm sau lưng hắn một nhát nhưng còn để hắn sống thì hắn sẽ bồi lại một dao nhưng là trí mạng.

Lâm Vi dám bày mưu, muốn chơi đùa hắn trong lòng bàn tay thì hắn sẽ để cô ta tự mình dùng thông minh diệt hết đường lui của mình.

Chức danh tổng tài của hắn ở Cảnh thị cũng không phải là để nhìn, một khi hắn đã nghi ngờ thì tất nhiên sẽ dự bị đến tình huống xấu nhất. Tuy rằng thời cơ chưa chín mùi, hắn vẫn chưa thể thâu tóm Cảnh thị từ tay Cảnh phu nhưng chí ít hắn vẫn diệt trừ được cái gai trong mắt - nhà họ Lâm.

Hắn hận tất cả những người tiếp tay tước đoạt ký ức của hắn, khiến Lạc Y Tuyết phải đau khổ, khiến Tiểu Vũ sống thiếu tình thương của mẹ, khiến hắn bỏ lỡ người mình yêu trong những tháng năm tươi đẹp, khiến hắn tàn nhẫn ra tay đối xử tệ bạc với Lạc Y Tuyết, chính người hắn yêu.

Suy cho cùng Cảnh Diệc Ngôn hắn không phải hạng người tốt đẹp gì, càng không là kẻ lương thiện, một khi trở mặt thì nhất định không hối hận.

"Diệc Ngôn, con nói cái gì, con mau đứng lại! Diệc Ngôn..." Cảnh phu nhân không hỏi, gọi hắn nhưng hắn đã rời đi.

Lúc này bà lại nhìn đến Lâm Vi, cô ta đã ngã ngồi trên ghế cạnh giường bệnh.

"Tiểu Vi, con mau nói cho bác biết, lời của Diệc Ngôn là thế nào, ba của con sao lại...?"

Lâm Vi giàn giụa nước mắt cầm chặt tay áo của bà, cầu xin: "Bác gái, người nhất định phải giúp con..."