Chương 33: Ai mới là người bày mưu?

Lạc Y Tuyết kinh hãi đến mức hồn vía lên mây, chỉ biết đôi mắt của Lâm Vi đầy phẫn nộ bắn về phía mình, chỉ có là Cảnh Diệc Ngôn bình thản quay lại nhìn cô ta, không nhanh không chậm hỏi"

"Sao vậy? Thay xong rồi à?"

"Diệc Ngôn, hai người đang làm gì vậy?" Lâm Vi giọng đầy chất vấn đi về phía hắn và Lạc Y Tuyết.

"Làm gì chứ? Tôi nhờ thư ký Lạc đang chọn áo cưới giúp em, vóc dáng hai người coi như tương tự nhau nên nhờ cô ấy ướm thử. Vậy em đang nghĩ tôi làm gì?" Cảnh Diệc Ngôn ngược lại hỏi vặn Lâm Vi làm cô ta á khẩu. Cô ta chỉ thấy hắn cúi đầu tư thế rất giống đang hôn Lạc Y Tuyết nhưng không có bằng chứng nào cả.

Sau cùng cô ta cũng không dám trở mặt, hạ giọng hỏi: "Vậy anh đã chọn được cái nào chưa?" Hết lời lại liếc nhìn chiếc áo cưới Lạc Y Tuyết cầm trên tay, cô ta liền giật lấy. "Cái này đẹp quá, em thử được không?"

"Ừ, tôi cũng định đưa nó cho em." Cảnh Diệc Ngôn nói rồi lại quay sang nhìn Lạc Y Tuyết, "Cảm ơn, cũng nhờ thư ký Lạc mà cô ấy mới chọn được chiếc áo cưới phù hợp như vậy."

Lạc Y Tuyết hoàn toàn tuyệt vọng.

Thế nên hành động vừa rồi của hắn, lời khen ngợi tấm tắc, ánh mắt nghiêm túc lựa chọn không phải dành cho cô mà là cho Lâm Vi? Chẳng qua cô chỉ là cái giá treo đồ, được thử vào nhưng mãi mãi không thể nào trở thành của riêng mình được.

Lâm Vi đắc thắng nhìn Lạc Y Tuyết vài giây sau đó tiếp tục quay vào phòng thay đồ.

Cô ta vừa đi Cảnh Diệc Ngôn lại kéo cô vào trong ngực, hỏi nhỏ: "Thế nào, cảm giác bây giờ ra sao? Có chút khó chịu nào không?

Cô không nhìn hắn. Hắn lại nhếch môi môi:

"Tốt nhất là không nên khó chịu, nếu không sẽ làm tôi hiểu lầm rằng em đang có nổi khổ nào đó mà không thể nói ra."

"Anh nghĩ nhiều rồi, kết thúc ba ngày này tôi sẽ rời đi. Hà tất phải giả vờ gạt anh làm gì?"

"Ha, vậy mà tôi cứ nghĩ em sẽ thuận thế thừa nhận chứ, nhưng cho dù thừa nhận, thì có lẽ tôi cũng không tin đâu." Cảnh Diệc Ngôn buông lời mỉa mai, rồi lại vuốt ve cằm của cô. "Thế biểu hiện vừa rồi rất tốt, không nói dối nữa rồi, đáng tiếc... nó không còn xứng để tôi trân trọng nữa."

Lâm Vi đứng nép sau cánh cửa phòng thay quần áo, tường tận nghe được những lời này của Cảnh Diệc Ngôn. Cô ta an tâm hơn, gánh nặng trong lòng đã được trút xuống, xem ra Cảnh Diệc Ngôn đã hết lòng tin với Lạc Y Tuyết thật rồi.

Giao dịch ba ngày sao? Hừ, đừng mơ. Dù là còn mấy ngày nữa cô ta cũng tuyệt đối không chấp nhận.

Nhân lúc không ai chú ý Lâm Vi tìm điện thoại của mình, nhắn một tin nhắn: Bác gái, cháu không muốn sống nữa.

Sau đó gửi kèm thêm một tấm hình Lạc Y Tuyết đứng cạnh Cảnh Diệc Ngôn chọn áo cưới.

Cảnh Diệc Ngôn bên này ôm eo Lạc Y Tuyết khẽ đánh ánh mắt về phòng thay đồ của cô ta rồi nói một câu không có nghĩa với Lạc Y Tuyết:

"Lạc Y Tuyết, muốn chơi với em cũng thật phiền toái."

Buổi tối lúc trở về, Lạc Y Tuyết vô lực nằm trên giường.

Nói là đi nghỉ dưỡng ba ngày nhưng thật ra cô còn chưa được bước chân ra ngoài dạo chơi quá một lần.

Bây giờ Cảnh Diệc Ngôn đã đưa Lâm Vi đi ăn tối, ước chừng có thể lưu lại phòng cô ta hết đêm nay.

Cô thật không muốn nghĩ đến đâu nhưng hình ảnh Cảnh Diệc Ngôn... hắn ta cùng Lâm Vi chụp ảnh cưới, nụ cười của cô ta rạng rỡ, nép vào vai của hắn còn cô, phải đứng một bên cầm tà váy cho cô ta bước đi cứ liên tục hiện lên trong đầu cô.

Cảnh Diệc Ngôn sẽ kết hôn với Lâm thật ư? Tháng sau hắn thật sự sẽ chấp nhận cưới cô ta sao?

Đây là điều cô đã lường được trước, nhưng tại sao bây giờ lòng vẫn chơi vơi, hoảng hốt. Cô thừa nhận, trước đó Cảnh Diệc Ngôn đối với hôn sự này luôn làm lơ lòng cô có chút vui mừng, dẫu hắn không nhận ra cô là ai, nhưng ít ra hắn vẫn luôn quan tâm, thậm chí là chiều theo sở thích, ý muốn của cô.

Nhưng còn bây giỡ, nổi đau của cô đã biến thành niềm vui của hắn. Và hắn muốn chính là cô đau khổ!

"Đang suy nghĩ lát nữa nên phục vụ tôi thế nào hay sao lại nhập tâm quá vậy?"

Lạc Y Tuyết đang chìm trong suy nghĩ bị người đàn ông nằm đè lên lưng, cô giật thót mình, quay lại.

Hắn trở về từ lúc nào?

Cảnh Diệc Ngôn nằm áp lên lưng cô, cúi đầu là có thể hôn lên má cô nhưng hắn lại thích thổi hơi nóng lên tai và gáy để chọc cho cô đỏ mặt hơn.

"Cảnh Diệc Ngôn." Bất giác cô lại gọi hắn một tiếng.

"Không cần kêu, tôi sẽ "yêu" em mà, đừng gấp." Hắn bỡn cợt đáp.

"Anh..." Lạc Y Tuyết bị hắn xuyên tạc ý tức đến nghẹn lời, Cảnh Diệc Ngôn ngược lại thích thú đưa tay luồn ra trước ngực của cô, cởi cúc áo.

"Anh không sợ vị hôn thê của anh lại đến đây tìm à? Nếu đã cùng cô ta đi đến hôn nhân sao không tìm cô ta làm chuyện này đi, chơi đùa với tôi anh không chán sao?" Cô ngăn bàn tay làm loạn của hắn lại, giận dữ hỏi.

"Không. Em là do tôi bỏ tiền ra mua mà, đương nhiên tôi phải có hứng thú hơn rồi."

Lạc Y Tuyết thở phì phò, không trả lời nữa, mặc hắn làm gì thì làm đi, cô tuyệt vọng rồi.

"Sao hả, giả chết?"

"..."

"Được, là do em ép tôi." Dứt lời hắn liền véo mạnh lên eo của cô. Vừa nhột vừa đau Lạc Y Tuyết không thể không lên tiếng:

"Đau, anh làm gì vậy?!"

"Lại hỏi vấn đề này sao? Tất nhiên là "làm em" rồi."

"..."

Người đàn ông làm nhanh hơn nói, hai ba cái đã tháo được quần áo của cô xuống hết. Môi mỏng không chút kiêng nể chu du trên người cô, Lạc Y Tuyết muốn giãy giụa cũng không thể, hai tai bị hắn áp chặt, hai chân cũng bị chân của hắn cường ngạnh chen vào giữa.

"Tôi còn chưa tắm!"

"Tôi cũng không ngại bẩn, làm xong rồi tôi tắm giúp em. Chịu không?"

"Cảnh Diệc Ngôn, anh không có sỉ diện sao?"

"Chậc, con người khác nhau cũng chỉ là quần áo. Đặc biệt là đàn ông, lúc lột sạch ra rồi thì còn có sĩ diện nữa sao?"

Lạc Y Tuyết không nói lại hắn, tức giận muốn chết. Rõ ràng biết sẽ bị đùa bỡn nhưng vẫn uất ức.

"Đau quá, nhẹ thôi."

"Tại em không mở chân rộng ra một chút, có kêu đau tôi cũng đâu làm gì khác được."