Ánh đèn tường mờ mịt, yếu ớt như hơi thở của cô gái nằm trên giường.
"Lạc Y Tuyết?"
Cảnh Diệc Ngôn nóng mắt đi đến, thử sờ lên trán của cô, nào ngờ lại nóng đến dọa người.
"Cảnh Hạo Vũ, lăn vào đây!"
Tiểu Vũ nước mắt ngắn nước mắt dài lật đật chạy vào.
"Tại sao không nói sớm?"
"Vừa rồi mới nói mà, hic hic..." Nó hít hít mũi, nhìn Lạc Y Tuyết.
Vừa rồi cũng may nó phát hiện ra mommy kịp thời nên đã cùng tài xế đưa cô về đây sau đó gọi cho bác sĩ gia đình đến, dù rằng bác sĩ nói mommy không sao chỉ cần nghỉ ngơi và uống thuốc đều độ thì sẽ không sao, nhưng cô ngủ mãi không tỉnh lại làm nó sốt ruột vô cùng.
Cảnh Diệc Ngôn liếc thấy cốc nước cùng mấy viên thuốc trên bàn thì đoán biết Tiểu Vũ đã gọi bác sĩ, lúc này hắn mới hắng giọng: "Lần sau đừng tùy tiện đưa người khác về nhà, nếu có bệnh thì trực tiếp đưa đến bệnh viện, bằng không bác sĩ ở nhà cũng chưa chắc đến kịp."
"Vâng ạ, nhưng mà..."
"Gọi bác sĩ rồi còn nháo cái gì nữa, cô ta không chết dễ như vậy đâu. Lăn tới chỗ khác ngủ đi." Vậy mà Cảnh Diệc Ngôn cố tính cắt ngang lời con trai, đuổi nó ra cửa.
"Nhưng mà ba ba, Tiểu Vũ muốn ngủ với..."
"Muốn bị lây bệnh à?"
Bị ba ba quăng cho một ánh mắt hình viên đạn, Tiểu Vũ liền biết điều ngậm miệng, lếch ra ngoài. Nhưng không quên lầm bầm.
"Nhỏ mọn, có giỏi thì ba ôm một mình đi, cầu trời sáng mai ba bị lây bệnh cho khỏi ló mặt ra đường!"
Sau khi đuổi được thằng nhóc ra ngoài Cảnh Diệc Ngôn lại nhìn về phía Lạc Y Tuyết. Bất giác cô cất tiếng ho khan, thều thào gọi:
"Khụ khụ khụ, nước..."
Cô hoàn toàn mất ý thức, chỉ the thé kêu. Nhưng thật nhanh, tong mơ hồ, khoang miệng khép chặt của cô lại được ai đó móm đầy nước.
Theo quán tính cô giữ chặt lấy nguồn nước kia, mặt kệ thế nào, cứ nghênh đầu tiếp nhận.
Cảnh Diệc Ngôn như bị ai đó đánh mạnh vào đầu, vừa mê luyến vừa đấu tranh muốn đẩy cô ra. Chỉ là hết lần này đến lần khác suy nghĩ hắn vẫn không hạ được quyết tâm.
Lạc Y Tuyết vẫn như hòn than đỏ chạm vào bỏng tay, nhưng trời đang lạnh như vậy cô lại là nguồn nhiệt không khói, ở trên giường hắn tham lam hưởng thụ từng ngụm nước hắn cho cô.
Chẳng phải có qua thì sẽ có lại, cô muốn tiền của hắn như vậy, hắn sẽ cho cô, nhưng chính cô cũng nên đánh đổi đôi chút, phải không?
Nghĩ rồi hắn lại cúi người bồng cô lên, đặt vào giữa giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước và một cái khăn lông đi đến, nhúng ướt rồi vắt khô, nhân danh chăm sóc người bệnh mà hưởng thụ lợi riêng của mình.
Sáng hôm sau.
Lạc Y Tuyết tỉnh lờ mờ tỉnh dậy còn chưa đến 6 giờ, đầu đau như búa bổ, toàn thân lại nặng trĩu, nhìn mới thấy Cảnh Diệc Ngôn đang nằm nửa đè lên mình ngủ say.
Cô kinh hoảng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội đẩy hắn ra. Lúc này lại thấy bản thân không mặc gì khác ngoài một chiếc áo sơ mi của hắn thì càng hãi hùng, sắc mặt cũng trắng bệch.
Cảnh Diệc Ngôn bị đẩy đến tỉnh dậy, nhìn cô rúc ở một bên thì hừ lạnh:
"Sợ cái gì? Trên người cô có chỗ nào là tôi chưa từng chạm qua?"
"Tại sao tôi lại ở đây?" Lạc Y Tuyết cố gắng bình thản, nhưng vẫn không giấu được sợ hãi.
"Tôi cũng rất muốn biết tại sao cô bị bệnh mà không nằm ở nhà lại còn lôi Tiểu Vũ vào?"
Lạc Y Tuyết đầu mày nhíu lại, ngờ ngợ nhớ lại chuyện tối qua, vội vã xuống giường.
"Cô đi đâu?" Biết cô định ra ngoài, Cảnh Diệc Ngôn cố tình liền kéo lại.
"Gặp Tiểu Vũ." Cô rất nhớ nó, đã gần một tuần rồi hai mẹ con còn chưa gặp nhau.
"Tôi đã cho phép sao?"
"Tôi là mẹ của Tiểu Vũ, tại sao không thể gặp thằng bé?"
"Từ lúc cô cùng tôi ngã giá 500 vạn đổi lấy thằng bé thì cô đã không có tư cách đó nữa rồi!" Cảnh Diệc Ngôn càng nói càng thấy chán ghét. "À còn nữa, tối qua người đàn cùng cô hẹn hò gọi cho cô đó! Nhưng tôi tắt máy rồi."
Lạc Y Tuyết nghe hắn nói vội chạy đi tìm túi xách, định gọi lại cho người kia thì bị hắn giật lấy điện thoại.
"Sao hả, gấp đến vậy à? Nửa đêm còn gọi điện cho nhau, hay là hai người đang định hẹn nhau ở trên giường nhưng cô lại gặp sự cố mà không đến được?"
Không nhịn được sự khinh bỉ của hắn Lạc Y Tuyết liền vung cho đối phương một tát.
Cảnh Diệc Ngôn ăn tát đến quen, có giận nhưng chỉ bắt lấy tay của cô, bẻ ra đằng sau, gằng giọng:
"Lạc Y Tuyết, cô nghĩ cô còn có thể như lúc trước tùy tiện đánh tôi à?"
"Cảnh Diệc Ngôn, buông tôi ra!" Lạc Y Tuyết vùng vẫy.
Cảnh Diệc Ngôn nheo mắt nhìn cô, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền mỉm cười cúi đầu dí sát vào ngực cô, ngửi ngửi.
"Buông cô ra? Tối qua chính cô là người bám chặt lấy tôi không buông, cô đừng nói sáng nay tỉnh dậy cô không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi hảo tâm không muốn cô xấu mặt mới cúp máy đi, bằng không cô muốn người đàn ông đó nghe cô rên xiết dưới thân tôi thế nào à?
"Cảnh Diệc Ngôn, anh là đồ cặn bã!"
Cảnh Diệc Ngôn không giận còn cười: "Cô gấp gáp tìm đàn ông như vậy không phải cũng là vì tiền thôi sao? Thế này đi, tuần tới công ty có kỳ nghỉ dưỡng ba ngày, chỉ cần cô chịu hầu hạ tôi ba ngày đó thật tốt thì tôi buông tha cho cô."
"Không đời nào!"
"Mỗi đêm 100 vạn, sau ba ngày đó hợp đồng của cô với công ty coi như chấm dứt. Suy nghĩ cho kỹ, bảo bối, chỉ cần ba đêm thôi..." Cảnh Diệc Ngôn di chuyển bàn tay dọc theo eo của cô xuống dưới, nụ cười trên môi hắn càng đậm nhưng cũng đầy khinh bạc.
Lạc Y Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Anh đảm bảo sẽ không lật lọng chứ?"
"Chỉ cần cô có gan chấp nhận, tôi dùng ba ngày là đủ rồi."
"Được!"