Lạc Y Tuyết bị người ta lừa tình.
Sau đoạn thời gian ân ái cô đã mang bụng bầu thì tên đại gia đó lại vỗ cánh mà bay.
Oán hận, cô một thân một mình tiếp tục nuôi dưỡng bào thai, cứ ngỡ sinh bé con ra đời cô sẽ có được chút gì gọi là hạnh phúc. Vậy mà bảo bối ra đời chưa được bao lâu thì bỗng nhiên người nhà của tên đại gia đó trở lại tìm cô.
"Không, con cầu xin người mà Cảnh phu nhân, con không thể không có nó mà..."
"Huyết mạch của Cảnh gia không thể lưu lạc bên ngoài, nếu hôm nay cô không đưa đứa bé cho tôi thì đừng trách tôi vô tình!"
"Không, Cảnh phu nhân, Diệc Ngôn đâu, con muốn gặp anh ấy, cầu xin người cho con gặp anh ấy một lần có được không?" Lạc Y Tuyết vừa quỳ vừa dập đầu nhưng chẳng ăn thua, Cảnh phu nhân quyết không nhân nhượng:
"Cô đang nằm mơ sao? Nếu Diệc Ngôn muốn gặp cô thì tôi đã không cần đến đây rồi! Nói cho cô biết nếu đứa nhỏ này không phải con trai thì đừng hòng tôi đến tìm cô, cô nên biết ơn họ Ngôn chúng tôi đã cưu mang con của cô là đằng khác, đừng ở đó mà khóc lóc như đưa đám!"
Lạc Y Tuyết trơ mắt nhìn đứa trẻ trong tay bị cướp đi cứ như ai đó cướp mất bầu trời, hết vái lạy lại van xin nhưng chẳng ai rũ lòng thương xót.
"Nếu cô an phận thì gia đình cô sẽ được sống yên trong thành phố này, bằng ngược lại, nếu cô dám chiêu trò ăn vạ đến tìm Diệc Ngôn thì đừng trách tôi hạ thủ với ba mẹ của cô!" Dứt lời Cảnh phu nhân liền bế đứa nhỏ đang khóc nấc rời đi.
Mà phía sau lưng Lạc Y Tuyết vừa muốn nhào lên đã bị hai vệ sĩ lực lưỡng kéo lại.
Lúc này ngoài trời cũng bắt đầu mưa tầm tả mà cô sau tiếng thét tuyệt vọng trước mắt cũng dần trắng dã, lịm đi.
________
Năm năm sau.
Văn phòng tổng tài Cảnh thị.
"Ba ba, vì sao người lại không thương Tiểu Vũ?"
"Vì con không giống mommy của con."
"Thế con giống ba ba không tốt sao?"
Một đứa bé mập mạp, siêu đáng yêu đang ngồi trên bàn làm việc của ba nó vừa múc kem ăn vừa chớp chớp mắt hỏi.
Người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, đối diện với đứa con trai vô cùng giống mình thì ngán ngẫm lắc đầu.
"Không tốt chút nào. Con giống ba như vậy thì ba làm sao hình dung ra được dáng vẻ mommy của con. Thế thì tìm cô ấy bằng cách nào?"
Đứa bé nghe vậy có chút tiếc nuối, tuy không phải là lần đầu hỏi về vấn đề này nhưng lần nào nói xong hai cha con cũng đều rơi vào trạng thái mất mát.
Hắn - Cảnh Diệc Ngôn, tổng tài tập đoàn Cảnh thị, năm năm trước đã hoàn toàn mất hết ký ức sau một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Lúc đó, Tiểu Vũ bên cạnh chỉ mới hai tháng tuổi còn mẹ thằng bé thì chẳng thấy đâu. Vì không có ký ức nên mọi thông tin hắn có đều do Cảnh phu nhân truyền đạt.
Theo lời của bà thì Tiểu Vũ chính là kết quả của một đêm hắn phóng túng ở quán bar.
Người phụ nữ cùng hắn vui vẻ một đêm kia biết hắn là người có tiền nên đã giữ lại đứa bé khi biết mình mang thai. Sau khi sinh Tiểu Vũ thì bế nó đưa đến nhà họ Cảnh ăn vạ, họ Cảnh làm sao để con cháu lưu lạc bên ngoài nên đã đưa cho cô ta một số tiền, thế là người phụ nữ không cần con đó ra đi biệt dạng không rõ tung tích.
Sự tình như vậy bề ngoài không chút sơ hở nhưng lại mơ hồ khiến hắn luôn thấy có uẩn khúc nào đó chưa được minh bạch.
Hắn có mấy người bạn thân, ban đầu còn mang hy vọng họ sẽ biết chút gì đó nhưng khi hỏi qua thì cả họ cũng không biết lai lịch của người phụ nữ kia.
Sau đó thì sự tình cũng không tiến triển hơn.
Nhưng nói chuyện mẹ của Tiểu Vũ không đi được đến đâu một phần là do bên cạnh hắn, sau khi tỉnh dậy đã có sẵn một vị hôn thê chờ đợi từ lúc nào.
Chỉ là 5 năm nay, vì canh cánh trong lòng chuyện của Tiểu Vũ nên hắn vẫn chần chừ không muốn kết hôn, dẫu sao hắn vẫn muốn có một đáp án rõ ràng, dù chỉ gặp đối phương một lần thôi cũng được.
"Cộc cộc cộc!"
"Tổng tài, có văn kiện cần anh kí."
Bên ngoài, thư ký lễ phép gõ cửa.
Vừa nghe giọng nói đó người hoảng hốt đầu tiên là Tiểu Vũ:
"A... chị Y Tuyết đến, phải làm sao đây? Ba ba, mau cứu tiểu Vũ..." Thằng bé gấp đến độ hất nguyên hộp kem vào người Cảnh Diệc Ngôn, nhanh chân trèo xuống bàn, lật đật chạy đến bàn tiếp khách cầm một quyển sách úp lên mặt, vờ ngủ.
"..." Cảnh Diệc Ngôn cạn hết lời, nhìn hộp kem trên tay mình thì thở dài một hơi, mở ngăn kéo bàn làm việc, nhét vào sau đó mới đường hoàng nói: "Vào đi."
Thư kí tên Lạc Y Tuyết bước vào, trên tay cầm một văn kiện đưa cho hắn. Hắn ký xong, cô lại cầm văn kiện muốn tiến ra ngoài.
"Khoan đã!"
"Tổng tài có chuyện gì căn dặn?" Lạc Y Tuyết dừng chân, giọng nói lạnh lùng.
"Trưa em có rảnh không?"
"Nếu là việc công, tôi luôn sẵn sàng. Còn nếu không phải là công việc thì tổng tài, tôi xin lỗi."
"Tiểu Vũ lúc nãy nó nói muốn mời em cùng ăn trưa, không thể cho tôi mặt mũi một lần sao?" Cảnh Diệc Ngôn bị biểu cảm luôn lãnh đạm với mình của cô làm cho không thoải mái, tự hỏi hắn đã làm gì khiến cô ghét bỏ như vậy?
"Được, nếu là Tiểu Vũ, tôi rất sẵn lòng." Giọng của Lạc Y Tuyết khi nhắc đến Tiểu Vũ thì hòa hoãn lại.
Nghe cô đồng ý Cảnh Diệc Ngôn tạm thời bỏ qua suy nghĩ vừa rồi: "Được, vậy tôi sẽ đặt chỗ..."
"Tổng tài, tôi chỉ cùng Tiểu Vũ ăn trưa, anh không cần phải đặt chỗ." Cô cắt lời hắn, lạnh nhạt nói.
"..." Cảnh Diệc Ngôn cứng họng.
Ý cô là hắn không được đi cùng, phải ăn một mình sao?
"Nếu anh không đồng ý, vậy giúp tôi từ chối với Tiểu..."
"Không không không, ba ba của Tiểu Vũ đồng ý mà, chỉ mình Tiểu Vũ được đi thôi." Tiểu Vũ nghe Lạc Y Tuyết muốn đổi ý thì nhịn không được, bật dậy hét lên.
Cảnh Diệc Ngôn bốc khói, ném cho con trai một ánh mắt sắc lẹm. Bảo sao không thương thẳng quỷ nhỏ này được, chỉ vì lo cho lợi ích của nó mà bỏ rơi ba ba của mình dễ dàng như vậy.
Lạc Y Tuyết quá quen thuộc với khung cảnh và hoàn cảnh đã diễn ra vô số lần này, nên khá thản nhiên cúi đầu: "Tổng tài, nếu không còn chuyện gì, vậy tôi xin phép đi trước."
Lúc đi ngang qua Tiểu Vũ nói, cô đưa ngón tay vuốt nhẹ chút kem còn vương trên khóe miệng nó, nói: "Thời tiết lạnh thế này nếu Tiểu Vũ còn lén ăn kem lần nữa, chị Y Tuyết sẽ không đi ăn với em nữa đâu."
"Vâng, vâng ạ. Tiểu Vũ sai rồi, sau này ba ba có cho Tiểu Vũ cũng không ăn nữa." Thằng bé ra sức gật đầu, hứa hẹn.
Lạc Y Tuyết hài lòng hôn nó một cái rồi mới ra ngoài.
Khi cửa đóng lại: "Hoan hô! Được đi ăn với chị Y Tuyết rồi. Đi với chị đi Tuyết là sướиɠ nhất, đúng không ba ba?" Tiểu Vũ vui sướиɠ hét lên vô tình bơ luôn vẻ mặt đen như nhọ nồi của ba mình.
"Bộp!" Một cục giấy được vo lại ném vào đầu nó.
"Ui da!" Tiểu Vũ ôm đầu tròn ngẩn ngơ nhìn ba mình đang chỉ tay ra cửa:
"Đồ ngoại tộc, lăn ra ngoài, ông đây thật vô phước mà!"