Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Truy Thê: Thiệt Là Bá Đạo

Chương 53: Sinh nhật Minh Triết.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỳ Lâm khó hiểu khi thấy Minh Triết nắm chặt nơi trái tim mình, rồi cứ thẫn thờ nhìn chiếc bánh kem đó.

"Anh không sao."

"Hôm nay là sinh nhật của anh hả?"

"Ừm em."

"Bánh kem đã có rồi để em vào trong lấy đồ thắp nến, sau đó em cùng chúc mừng với anh."

"Ừm."

Vậy là Kỳ Lâm đi vào trong bếp tìm bật lửa, không bao lâu thì cậu quay lại, chỉ còn mấy bước nữa là đến chỗ ghế sofa rồi, nhưng cậu lại bị trượt chân bởi cái tấm thảm lót ở phía dưới. Minh Triết đang ngồi ghế, cậu không phản xạ kịp nên Kỳ Lâm cứ vậy mà ngã vào trong lòng cậu và được cậu ôm lấy. Giây phút ấy thời gian như ngừng lại, chỉ có hai ánh mắt dành cho nhau là vô tận. Nhưng mà chỉ có trái tim của Kỳ Lâm là lạc nhịp, còn nơi trái tim của Minh Triết lại chẳng có gì, vì chỗ đó chỉ có tồn tại một thứ gọi là Tiểu Niệm. Minh Triết thấy Kỳ Lâm chẳng nói gì nên cậu phải lên tiếng trước, chứ cứ ôm nhau như thế này hoài thì không đúng lắm.

"Kỳ Lâm, em không sao chứ?"

Minh Triết buông tay của mình ra Kỳ Lâm mới có thể đứng lên được, vậy là cậu đành lủi thủi quay trở về ghế của mình. Cậu đã phải cố gắng lắm để kìm chế cảm xúc của mình, thế nên đành chuyển chủ đề vậy.

"Để em thắp nến cho anh."

Kỳ Lâm dùng bật lửa đốt để nến cháy lên, con số hai mươi bốn trên chiếc bánh đã được thắp lên.

"Em hát chúc mừng anh nha... Happy Birthday to you... Happy Birthday to you... Happy Birthday to you... Happy Birthday to you... Chúc mừng sang tuổi mới."

"Cảm ơn em."

Sinh nhật chỉ có hai người, nhưng có lẽ giây phút này Minh Triết đã cảm thấy đầy đủ lắm rồi, bánh kem là do chính Tiểu Niệm làm, còn hạnh phúc nào hơn, ở bên cạnh lại có một người tri kỉ, cho dù kiếp này ông trời bắt cậu rời đi sớm thì Minh Triết cũng mãn nguyện rồi.

"Anh ơi... Anh cầu nguyện đi."

Minh Triết nhắm mắt lại thầm ước nguyện một điều thôi trước ngọn nến kia: "Dương Tiểu Niệm, em nhất định phải thật hạnh phúc."

Phù...

Minh Triết thổi một hơi thế là nến đã tắt hết.

"Minh Triết, anh cầu nguyện điều gì á?"

Minh Triết đưa một ngón tay lên miệng rồi nở một nụ cười.

"Bí mật."

"Anh làm như em không biết vậy. Điều ước chắc chắn là muốn Tiểu Niệm được hạnh phúc... Có phải không?"

Minh Triết lại cười, không hiểu tại sao lại hiểu ý nhau đến vậy, cậu không nói mà Kỳ Lâm cũng biết.

"Em đó."

Kỳ Lâm lại nở một nụ cười đáp trả, cậu đưa Minh Triết một con dao cho cậu cắt bánh.

"Anh cắt bánh kem đi."

Minh Triết gật đầu rồi nhận lấy con dao kia cắt ra hai phần bỏ vào trong dĩa, cậu để một phần ở trước mặt mình, phần còn lại cậu đưa cho Kỳ Lâm.

"Ăn thử xem."

Việc Tiểu Niệm đi làm thêm ở tiệm bánh, chắc chắn là Minh Triết, nên việc cậu biết làm bánh thì cũng không có gì lạ. Nhưng mà trong suốt năm năm qua cậu chưa hề có cơ hội đó, đến lúc đó có cơ hội thì tình yêu đó cậu đã phải từ bỏ mất rồi. Cả hai người dùng dĩa cắt một miếng bánh đưa vào miệng, nhìn mặt ai cũng hạnh phúc vô cùng sau khi ăn nó, đủ thấy Tiểu Niệm làm bánh ngon như thế nào rồi.

"Ngon quá đi."

"Đúng rồi đó."

Kỳ Lâm vẫn đang vui vẻ thưởng thức bánh thì bỗng nhiên một câu hỏi của Minh Triết làm cậu khựng lại.

"Kỳ Lâm, chuyện của gia đình anh đã biết hết rồi. Bây giờ em vẫn ổn chứ?"

Kỳ Lâm bỏ cái nĩa đang cầm xuống dĩa rồi nở một nụ cười trong gượng ép, vốn dĩ cậu không muốn Minh Triết biết đâu, bởi vì cậu hiểu Minh Triết thật sự có quá nhiều thứ mệt mỏi quá rồi, nên cậu càng không muốn.

"Em ổn mà... Với lại em cảm thấy bây giờ mới là một gia đình anh à. Lúc trước ngày nào ba mẹ với chị cũng tất bật với công việc, ngay cả dùng một bữa cơm cũng khó, nhưng mà bây giờ không cần như thế nữa, gia đình đã có thời gian ở bên cạnh nhau rồi. Em thật sự cũng không biết là nên buồn hay vui nữa."

Kỳ Lâm chỉ là người con nuôi, tình yêu thương đối với cậu những người đó là duy nhất, nhưng mà đối với gia đình giây phút nào họ cũng nhớ trong đâu hai chữ "con nuôi". Minh Triết hiểu được nỗi lòng của Kỳ Lâm, cậu không biết làm sao để xoa dịu nó. Kỳ Lâm vốn ngay từ đầu đã ngồi kế bên cậu, nên Minh Triết cứ vậy mà nhóm người lên rồi xoa đầu cậu.

"Ngoan... Em đừng buồn."

Một cái xoa đầu vô cùng ấm áp đã khiến Kỳ Lâm đơ ra trong mấy giây, từ nhỏ đến lớn người đầu tiên đối xử tốt với cậu chỉ có Minh Triết mà thôi. Nhưng mà tự nhiên không hiểu cậu lại cảm thấy rất ngại, mặt và tai lại đỏ lên có cảm giác gì đó rất nóng.

"Mặt và tai của em sao lại đỏ lên rồi? Em bị sốt hả?"
« Chương TrướcChương Tiếp »