Ngày sinh nhật của Hạ Tuấn Thiên cũng đã tới. Sau buổi tiệc chúc mừng của mọi người, Hạ Tuấn Thiên trong men rượu bước vào trong phòng. Thấy anh, Mộc Tử Niên vội vàng chạy đến đỡ lấy cánh tay anh. Cô ân cần hỏi:
- Anh vẫn ổn chứ?
- Anh ổn mà. Không sao đâu em!
Đỡ Hạ Tuấn Thiên ngồi lên giường, Mộc Tử Niên ngại ngùng cầm hộp quà mình đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho anh:
- Quà cho anh đó. Tuổi mới chúc anh sinh nhật vui vẻ. Ngày càng thành công hơn nha.
Cứ nghĩ Hạ Tuấn Thiên sẽ mở hộp quà ra xem trước nào ngờ anh lại không biết xấu hổ là gì vất hộp quà sang một bên, tay kéo lấy Mộc Tử Niên ngồi lên đùi mình. Anh giở giọng trêu chọc:
- Anh không thích món quà này lắm. Hay em lấy thân làm quà cho anh đi như vậy ý nghĩa hơn đó.
Mộc Tử Niên bị anh chọc cho hai má đỏ ửng, cô vội vàng đẩy anh ra rồi đứng dậy.
- Anh đừng có được nước mà làm tới. Mau mở quà ra xem đi.
Khẽ nở nụ cười, Hạ Tuấn Thiên gật đầu:
- Được, được. Nghe em hết.
Nhìn chiếc áo màu hồng, Hạ Tuấn Thiên ngơ ngác nhìn sang tủ quần áo toàn màu trắng đen của mình. Anh nhíu mày nhìn Mộc Tử Niên:
- Em có chắc rằng đây là món quà dành cho anh chứ?
- Anh không thích món quà này thật sao?
Thấy khuôn mặt có chút thất vọng của Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên vội xua tay:
- Không phải là anh không thích chỉ là anh chưa mặc như này bao giờ, anh sợ không hợp.
Mộc Tử Niên cúi xuống cầm chiếc áo lên đưa ra trước mặt Hạ Tuấn Thiên:
- Đây là áo cặp đó. Em muốn khi nào anh ra ngoài đi dạo với em anh sẽ mặc những chiếc áo như này. Nó không chỉ giúp anh thoải mái hơn mà còn để cho người khác biết chúng ta là một đôi nữa.
Thấy sự ngây thơ của Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên không nhịn được mà bật cười:
- Em thích là được. Anh nghe em hết.
Chần chừ một lúc, Mộc Tử Niên mới e dè cất tiếng nói:
- Thật ra vẫn còn một món quà khác nhưng…
Không để cô nói hết, Hạ Tuấn Thiên đã đưa tay về phía cô:
- Đâu. Đưa anh xem nào.
- Thế anh đợi em một chút. Em vô lấy cho anh.
- Được.
Đi vào phòng tắm. Cầm chiếc váy ngủ trên tay, Mộc Tử Niên do dự không thôi. Cô không biết mình quyết định như này có đúng không nữa chỉ là cô khá hồi hộp và có chút sợ. Nhưng thôi thử liều một phen đi dù sao cũng không thiệt thòi gì.
Mặc chiếc váy ngủ bước ra bên ngoài, Mộc Tử Niên ngại ngùng đi đến trước mặt Hạ Tuấn Thiên. Sự thay đổi này của cô khiến cho anh rất rất rất bất ngờ. Anh chưa từng nghĩ rằng mình có cơ hội để nhìn cô của lúc này. Dù hơi gượng gạo nhưng vẫn rất quyến rũ. Vòng nào ra vòng đấy thân hình chuẩn chỉnh đến từng xăng-ti-mét khiến anh mê mẩn. Anh có thể cảm nhận được cơ thể mình không thể kiềm chế được nữa rồi. Bước đến ôm chặt Mộc Tử Niên vào lòng, anh nói:
- Món quà này là gì đây? Em định tặng em cho anh sao?
Vội né tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên đáp:
- Em không có!
Không để cho Mộc Tử Niên có cơ hội từ chối, Hạ Tuấn Thiên liền cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn lúc đầu thật dịu dàng nhưng càng lúc càng mạnh bạo hơn. Đỉnh điểm là khi anh cho lưỡi vào trong khoang miệng của cô, nhắm lấy chiếc lưỡi nhỏ bé của cô mà trêu đùa. Khi hai đầu lưỡi chạm vào nhau, một dòng điện như xẹt qua cả hai. Hương vị ngọt ngào quẩn quanh bên trong khoang miệng. Một cảm giác kí©h thí©ɧ vô cùng khó tả.
Giọng nói trầm khàn của Hạ Tuấn Thiên bất ngờ vang lên:
- Lần này em phải chịu trách nhiệm vì đã quyến rũ anh. Anh quyết không bỏ qua cơ hội này đâu.
Nói xong, Hạ Tuấn Thiên lại hôn lên trán cô, mắt, chóp mũi rồi lại hôn lên môi dần dần trượt xuống chiếc cổ trắng ngần. Anh khẽ cắn ở xương quai xanh cô một cái tạo nên chiếc hickey đỏ chót.
- A…
Khi nghe được tiếng hét của cô, anh mới nở nụ cười đắc thắng rồi tiếp tục với việc làm của mình. Từng bước, từng bước Hạ Tuấn Thiên đã đưa Mộc Tử Niên nằm lên giường. Bàn tay anh kéo dây áo ngủ xuống. Bầu ngực trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện, mờ mờ ảo ảo trong lớp vải lụa. Đưa tay tháo chiếc áo sơ mi ra, cơ bụng sáu múi hiện lên rõ rệt. Phần ngực săn chắc, bờ vai siêu rộng khiến Mộc Tử Niên ngây người ngắm nhìn.
Đỡ Mộc Tử Niên ngồi dậy, anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói ma mị quyến rũ:
- Em tự cởi chiếc váy này ra được không hay để anh cởi cho em.
Mộc Tử Niên ngượng chín mặt, cô vội trả lời:
- Để em tự cởi.
Chiếc váy ngủ được cởi ra vì chiếc váy có sẵn mυ"ŧ ngực nên bên trong Mộc Tử Niên chỉ còn lại mỗi chiếc qυầи ɭóŧ. Mộc Tử Niên vì ngại không quên đưa tay ôm lấy ngực mình. Mặt quay sang chỗ khác né tránh anh. Hạ Tuấn Thiên thì khác, anh nắm cổ tay của cô rồi dùng sức ghì hai tay cô lên đầu, một lần nữa đẩy cô ngã xuống giường. Bầu ngực căng tròn đẫy đà cứ vậy mà lộ ra ngay trước mắt anh. Không thể kiềm chế được bản thân mình thêm một giây phút nào nữa anh cúi đầu xuống vùi mặt vào trong rãnh ngực hít hà lấy mùi hương trên cơ thể của Mộc Tử Niên. Hương thơm hoa hồng của sữa tắm cứ thoang thoảng ở mũi khiến Hạ Tuấn Thiên say đắm.
- Niên Niên, đêm nay em chính là người của Hạ Tuấn Thiên anh. Và cả sau này em chỉ được làm người của anh mà thôi.