- Tiểu Tru, con đừng có mà chạy linh tinh, nếu bị lạc không ai vác con về đâu.
Từ đằng xa tiếng của một người đàn ông vang lên. Cậu bé khoảng chừng bốn, năm tuổi vẫn làm ngơ mà chạy về phía trước. Người đàn ông nhìn cậu con trai ngang bướng liền tức giận vất bản hợp đồng cho thư kí rồi chân dài sải bước chạy theo sau. Thằng nhóc này lúc nào cũng phải để cho anh cáu mới chịu ngoan ngoãn, không biết giống ai nữa.
Cậu bé tên tiểu Tru vẫn miệt mài chạy mà không để ý rằng ngay trước mắt mình là một đôi chân dài trắng mịn và thẳng tắp. Và tất nhiên cậu bé đã đâm sầm ngay vào đôi chân ấy. Ngã ngoài ra nền đất, đưa tay xoa xoa cái trán của mình, cậu bé ngước mắt lên nhìn. Trước mắt cậu bé là một người phụ nữ tầm khoảng ngoài hai mươi tuổi. Dáng người cô cao, nước ra trắng, đôi mắt đen nháy đang nhìn chằm chằm cậu. Cậu bé có chút lo lắng, nhưng vẫn đứng dậy cúi người góc chín mươi độ, lễ phép nói:
- Cháu xin lỗi, cháu không cố ý!
Cứ nghĩ người phụ nữ ấy sẽ gắt lên với cậu nhưng không, cô ấy mỉm cười rồi hạ thấp người ngồi xuống, đưa tay xoa đầu cậu bé:
- Không sao đâu! Cháu đi đâu mà chạy nhanh thế? Phải cẩn thận kẻo ngã chứ. Ba mẹ cháu đâu?
Còn chưa kịp trả lời, tiểu Tru đã bị người đàn ông xách cổ áo lên. Đôi mắt nhìn về phía người phụ nữ đang ở bên dưới:.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
- Cô làm gì vậy? Định bắt nạt con trai tôi sao?
Người phụ nữ bất lực nhìn người đàn ông cao lớn ở trước mắt. Người này có vẻ rất quen mắt nhưng cô lại không nhớ mình đã từng gặp anh ở đâu. Vẻ ngoài trông cũng bảnh bao, đẹp trai đấy mà sao lời nói ra nghe chối quá vậy.
- Xin anh ăn nói cho cẩn thận. Con mắt nào của anh thấy tôi bắt nạt con trai anh vậy?
- Ba à! Ba sai rồi! Là con không may đυ.ng vào cô ấy. Cô ấy còn không trách con sao ba lại đổ lỗi cho cô ấy.
Tiểu Tru cũng phải đến bó tay với người cha già này. Với tính cách này hèn chi đã ba ba tuổi rồi ba cậu vẫn không có vợ.
Biết mình trách nhầm người phụ nữ ấy, anh đành hạ giọng:
- Xin lỗi cô! Là tôi vô ý quá, trách nhầm cô rồi. Nếu cô cần đền bù thiệt hại thì cứ đến tìm tôi.
Nói xong, người đàn ông rút ra một tấm danh thϊếp đưa cho cô. Nhìn tấm danh thϊếp cùng khuôn mặt đầy sự khinh người kia, người phụ nữ nở nụ cười chê bai:
- Anh nghĩ tôi thiếu tiền đến mức phải cần tiền của anh sao? Xin lỗi đi, Mộc Tử Niên tôi đây không cần.
Thấy thái độ rất dứt khoát của Mộc Tử Niên, người đàn ông thu lại tấm danh thϊếp rồi gật gật đầu:
- Được đấy! Rất bản lĩnh. Vậy tôi mong cô không hối hận.
Giải quyết xong chuyện, người đàn ông liền quay lưng rời đi. Tiểu Tru vừa ngồi trên cánh tay chắc khoẻ của ba mình vừa ngoái đầu lại nhìn Mộc Tử Niên, trong ánh mắt cậu bé như đang loé sáng một âm mưu to lớn nào đó.
Trở về với đống hành lý của mình. Mộc Tử Niên lấy chiếc kính râm ra rồi đeo lên. Hất mái tóc ra đằng sau lưng, cô tự tin chân dài sải bước đi thu hút mọi ánh nhìn của bao nhiêu người đang có mặt ở sân bay.
Mộc Tử Niên - hai sáu tuổi, hiện cô đang là một người mẫu có tiếng tại Mỹ với nghệ danh là Ela. Cô bắt đầu sang Mỹ lập nghiệp từ khi cô hai mươi tuổi. Tính đến nay đã sáu năm cô chưa một lần quay trở về nước. Lần này cô trở về là nhận được một hợp đồng quảng cáo cho một nhãn hàng lớn cùng với dự định mở công ty cho riêng mình. Hít một hơi thật sâu ngắm nhìn lại khung cảnh đã bao năm xa cách, Mộc Tử Niên cảm thấy nơi này đã thay đổi quá nhiều rồi.
Ngồi trong xe, Mộc Tử Niên quay ra ngoài ngắm nhìn thế giới. Suốt dọc đường cô không ngừng cảm thán.
- Đã sáu năm rồi nhanh thật đấy! Mới ngày nào những hàng cây này còn nhỏ xíu mà giờ đã cao lớn như này rồi. Còn những khu chung cư cao tầng kia nữa, nhớ sáu năm trước chúng đã được xây đâu.
- Sáu năm rồi! Mọi thứ dường như đã thay đổi rất nhiều. Quả là thời gian không chờ đợi một ai.
Tiếng trợ lý của Mộc Tử Niên - Lệ Lệ vang lên. Lệ Lệ là người bạn thân trí cốt từ nhỏ của Mộc Tử Niên, hai người đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu gian khổ và hạnh phúc mới có thể có được sự thành công như ngày hôm nay.
Nhìn con đường vốn quen thuộc nay lại như xa lạ khiến cho trái tim Mộc Tử Niên có chút nhói. Tiếng của Lệ Lệ một lần nữa vang lên kéo Mộc Tử Niên ra khỏi những dòng suy nghĩ của chính mình:
- Niên Niên, cậu muốn tới luôn công ty AZ hay là đi về Mộc gia?
- Mộc gia?