Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Truy Thê: Con Trai Hỗ Trợ

Chương 7: Người lớn đáng yêu muốn lấy thân báo đáp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh mắt Trần Triết Hãn đang thăm dò người phụ nữ trên giường, như thể đang đánh giá biểu cảm bất ngờ của cô là thật hay giả.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng tin chuyện cô không biết được thân phận của Tiểu Bối trước đó, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Yêu cầu của cô?”

“Hả, yêu cầu gì cơ?” Lê Y Lâm không hiểu bốn từ không có đầu đuôi như vậy có nghĩa là gì.

“Ý của anh tôi chính là muốn cảm ơn cô đã cứu Tiểu Bối, bảo cô đưa ra yêu cầu!” Biểu cảm của Trần Triết Vũ giống như cô nhận được món hời lớn.

Lê Y Lâm nghe vậy não mới nhanh chóng hoạt động, sau đó thận trọng nói: “Thật ra các anh không cần cảm ơn tôi. Đúng là tôi đã cứu Tiểu Bối, nhưng nếu không phải Tiểu Bối ra ngoài gọi người đến, nhất định là tôi vẫn còn bị nhốt trong đó, vì vậy có thể coi là hai bên đều giúp nhau.”

Tuy rằng lần này may mắn cứu được cậu chủ nhỏ, nhưng cô nào dám lấy công lao. Càng giàu có thì ảo tưởng trở thành nạn nhân càng nghiêm trọng, huống hồ gì gia đình họ Trần siêu giàu bậc nhất như vậy, không nghi ngờ cô đang tự biên tự diễn là tốt lắm rồi.

Để tránh những rắc rối sau này, tốt nhất vẫn là không nên có quan hệ với bọn họ.

Lê Y Lâm tự nhận đáp án này không có vấn đề, nhưng trông Trần Triết Hãn không được vui, ánh nhìn khiến cô kinh hồn bạt vía.

Cô không nói gì sai chứ? Khuôn mặt đáng sợ như vậy là có ý gì?

“Anh, biểu cảm của anh đừng có dọa người như vậy chứ, biết là anh đang muốn báo ơn, nhưng ai không biết lại tưởng anh đang muốn báo thù!” Trần Triết Vũ nhìn người đẹp sợ hãi như vậy thì không nhịn được mà nói, sau đó nói với Lê Y Lâm: “Anh tôi không muốn mang nợ người khác, cô cứ đưa ra một yêu cầu đi! Đừng khách sáo!”

Còn có kiểu ép người đưa ra yêu cầu?

Khóe miệng Lê Y Lâm khẽ giật: “Không phải tôi khách sáo, thật sự là không cần, lời tôi nói đều là thật, không tin các anh có thể kiểm tra…”

“Không cần.” Trần Triết Hãn nói ngắn gọn, vẻ mặt đã không còn nhiều kiên nhẫn.

Trần Triết Vũ nói: “Trong nhà kho quán bar có camera, tôi đã xem qua rồi, là tự Tiểu Bối chạy vào trong, còn về cô thì quản lý của quán bar đã thừa nhận chuyện nhốt cô ở bên trong. Vì vậy cô không cần lo lắng, chúng tôi không nghi ngờ cô, chính xác là cô đã cứu Tiểu Bối, cô vẫn nên đưa ra yêu cầu đi!”

Rồi, lại quay về chủ đề này rồi!

Lê Y Lâm cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng ánh mắt càng ngày càng ép người của Trần Triết Hãn mà đưa ra yêu cầu: “Không thì… các anh đưa tôi tiền?”

Không phải người có tiền đều thích dùng tiền làm phương pháp để báo ơn sao?

Với tính cách này của Trần Triết Hãn, có lẽ sẽ thích dùng tiền để giải quyết vấn đề!

Nếu như cô nói không cần tiền, e rằng họ lại nghĩ cô có ý đồ khác, không ham tiền chẳng lẽ ham người?

Lúc Lê Y Lâm đã chắc chắn rằng đây là quyết định phù hợp nhất thì gương sắc mặt của Trần Triết Hãn càng khó nhìn hơn.

Lê Y Lâm sắp khóc đến nơi rồi, tại sao lại kiệm lời, tiếc chữ như vàng thế này? Có chuyện gì chúng ta nói thẳng ra được không? Không nhẽ nói ra vài câu có thể khiến anh mệt chết sao?

Phiên dịch Trần Triết Vũ sờ mũi nói: “Anh trai tôi cho rằng việc đưa tiền là sỉ nhục người khác.”

Trong lòng Lê Y Lâm gào thét: Không sao cả, cứ sỉ nhục tôi đi!

Thân phận nhà họ Trần rất đặc biệt, cô thật sự không biết yêu cầu nào mới phù hợp với thời điểm hiện tại, khi tình thế đang rơi vào bế tắc thì Trần Triết Hãn đã mở miệng.

“Gả cho tôi.”

Lê Y Lâm sửng sốt, sau đó liên tục ho khan, suýt chút nữa đã nghẹn chết bởi nước bọt của bản thân: “Khụ, khụ, khụ… anh nói gì cơ?”

Khó khăn lắm mới kìm được cơn ho, cô quay sang nhìn Trần Triết Hãn ngay tức khắc.

Cậu hai, phiên dịch hộ với!

Nhưng lần này không chỉ có Lê Y Lâm mà cả Trần Triết Vũ cũng hoang mang: “Anh, anh có ý gì vậy? Lần này em không dịch được!”

Lúc này, vận may đột nhiên đến khiến Lê Y Lâm sáng dạ, run rẩy nói: “Không nhẽ là vì tôi cứu con trai của anh, nên anh quyết định lấy thân báo đáp?”

Trần Triết Hãn gật gù, sau một hồi suy nghĩ thì gật đầu nói: “Có thể nói như vậy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »