Chương 40: Thời cơ chưa tới

“Khụ, có điều việc này cũng khó trách được. Lúc Lê Y Lâm ở nước ngoài đều là chơi đùa cùng những người đó, chơi xong thì mặc kệ, vô cùng phóng khoáng. Nhưng mà Nguyễn Kiệt Vũ này cũng được xem như là người đàn ông duy nhất cô ấy thực lòng yêu.”

Không giải thích còn tốt, nhưng vừa giải thích thì sắc mặt của Trần Triết Hãn càng trở nên khó coi.

Trần Triết Vũ thấy vậy thì không nói gì, thầm nghĩ hai người bọn họ còn chưa có gì với nhau, anh có tư cách gì mà trưng ra bộ mặt muốn gϊếŧ người như vậy.

“Anh, cho dù là anh định lên kế hoạch lâu ngày sinh tình nhưng ít nhất nên đưa Lê Y Lâm đến Thiên Khải. Nếu không để cô ấy đến công ty đối thủ Lê Hoa thì rất phiền phức! Theo như em biết thì cô ấy ở bên đó bị Lê Tử Hân ăn hϊếp rất thê thảm!” Trần Triết Vũ càu nhàu nói.

Vẻ mặt khó lường của Trần Triết Hãn sau khi nhìn cô gái đang ôm Tiểu Bối thì trở nên vô cùng im lặng: “Thời cơ chưa tới.”

Thật không dễ dàng gì mới đưa được người trở về biệt thự, sau khi xuống xe lại xảy ra vấn đề.

Sau khi Lê Y Lâm nhìn thấy chiếc siêu xe màu trắng bạc dừng lại bên cạnh thì ánh mắt đột nhiên sáng rỡ như là con sói đói. Sau đó nằm ườn trên thân xe không chịu rời đi. Biểu cảm giống như là cô gái nhỏ nhìn thấy người tình trong mộng vậy: “Ôi, Tiểu Bạch! Cục cưng bé nhỏ của tôi!”

Sắc mặt đen thui của Trần Triết Hãn thay đổi như đèn kéo quân bảy sắc màu.

Anh không thèm để ý danh tiếng cả đời của mình mà chạy đến nhà vệ sinh nữ đón cô. Cô ngay cả sắc mặt tốt cũng không có mà còn nói anh là Đại Ma Vương. Vậy mà bây giờ có thể ôm một chiếc xe, còn gọi nó là cục cưng?

“Ha ha ha… Anh, không phải là anh đi ghen với một chiếc xe chứ? Ai kêu anh không có việc gì lại lái chiếc xe này ra ngoài làm gì. Lúc Y Lâm ở nước ngoài thì trình độ đua xe rất chuyên nghiệp, đặc biệt thích xe đua. Đương nhiên sẽ không có sức kháng cự đối với siêu xe số một thế giới này!” Trần Triết Vũ ở một bên hả hê nói.

Sau đó anh ấy phát hiện còn có người còn buồn hơn so với Trần Triết Hãn.

Đó chính là Tiểu Bối.

Thấy danh hiệu “cục cưng” duy nhất của mình đưa cho một chiếc xe thì biểu cảm của cậu bé sắp muốn khóc.

Nhưng mà kẻ đầu sỏ Lê Y Lâm vẫn đang trái sờ phải sờ chiếc xe kia với vẻ mặt say đắm: “Cục cưng mày thật đẹp, thật đẹp… thật mê người! Thật muốn gả cho mày!”

Các khớp ngón tay của Trần Triết Hãn nắm chặt lại phát ra tiếng “ken két”, có loại xúc động muốn bùng nổ.

Anh cầu hôn cô thì cô giống như gặp phải thú dữ. Bây giờ cô lại cầu hôn chiếc xe này?

Trần Triết Hãn từ từ xắn tay áo sơ mi lên: “Ông Lý, lấy cái búa ra đây.”

Trần Triết Vũ đang cười đến thở không ra hơi nghe vậy thì vội vàng nói: “Đừng! Anh, anh bình tĩnh một chút! Chiếc xe này gần hai trăm triệu! Anh cho em cũng được, em sẽ đưa nó đi ngay, đảm bảo sẽ không để nó chướng mắt anh!”

Vừa dứt lời thì cả người Trần Triết Vũ choáng váng, thế mà lại bị người trông có vẻ mềm yếu Lê Y Lâm khiêng lên vai quăng xuống đất đau đến choáng váng đầu óc.

“Dám động vào Tiểu Bạch của tôi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lê Y Lâm giống như gặp ai cũng muốn gϊếŧ vậy.

Trần Triết Vũ đỡ eo: “Anh hùng tha mạng, tôi sai rồi…”

Cô gái này dường như đã tập võ Judo được mấy năm, bị cô quăng xuống quả thực muốn mất nửa cái mạng!

Lê Y Lâm sau khi quăng người xong thì lập tức quay người chui vào ghế lái, liều chết ôm lấy vô-lăng không buông: “Tiểu Bạch ngoan, đừng sợ…”

“Cậu cả, đây…” Vẻ mặt của ông Trương mơ hồ khi bị chen như vậy.

Trần Triết Hãn vô cùng đau đầu vẫy tay ra hiệu cho tài xế rời khỏi.

Sau đó nhìn con trai: “Tiểu Bối, trời tối rồi, con trở về đi ngủ trước đi.”

Tiểu Bối đang đắm chìm trong sự thất sủng thì lập tức gật đầu giống như trống lắc.

Trần Triết Hãn cũng không tức giận, chỉ thờ ơ nói: “Phải biết rằng con gái đều không thích mặt xấu của mình bị người quan tâm nhất nhìn thấy.”

A, người quan tâm nhất…

Tiểu Bối suy nghĩ vài giây sau đó ngoan ngoãn xoay người rời đi.

Trần Triết Vũ trừng hai mắt: “Anh, anh thật không biết xấu hổ. Đến trẻ con cũng lừa!”

“Chú còn việc gì sao?”

“Em có việc, em muốn cho anh cảm nhận một chút nhiệt độ cực nóng của bóng đèn công suất lớn là em đây!”

Sau đó anh ấy cảm nhận được nhiệt độ rét lạnh của anh trai mình.

“Được, em đi đây, em đi đây…” Trước khi rời đi thì Trần Triết Vũ cũng quay đầu liếc nhìn.

Một nam một nữ, còn có một chiếc siêu xe, sẽ xảy ra chuyện gì đây…

Chà chà, chiếc máy ảnh chụp từ xa phá kỷ lục phóng đại gấp sáu mươi ba lần của anh ấy cuối cùng cũng có tác dụng rồi!