Chương 16: Không hổ là con ruột

Sáng hôm sau, Lê Y Lâm bị đánh thức bởi giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, Trần Triết Hãn bỏ điện thoại xuống, nói với giọng điệu dịu dàng: “Làm ồn khiến cô tỉnh giấc à?”

Lê Y Lâm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhãn cầu của cô trừng lên như chuông đồng.

Trần Triết Hãn không mặc áo, cô vừa đẩy cửa ra thì một mảng da thịt đã đập vào mắt cô, sức công phá thật là lớn.

Cô sờ sờ mũi, may mà không bị mất mặt.

Dường như Trần Triết Hãn không chú ý đến sự bất thường của cô, bình thản cầm áo sơ mi trên sô pha mặc lên, vừa cài nút vừa nói: “Công ty có việc gấp, tôi phải đi đây, phiền cô gọi Tiểu Bối dậy.”

“Vâng, được!” Lê Y Lâm gật gật đầu, mau chóng đi gọi Tiểu Bối.

Kết quả, không đợi cô đi gọi, cô vừa xoay người thì đã thấy một chú mèo máy vô cùng đáng yêu đứng ở trước cửa phòng ngủ. Cậu bé không chớp mắt nhìn cha của cậu - Trần Triết Hãn, ánh mắt cậu rất không vui.

“Tiểu Bối, đi thay đồ.” Trần Triết Hãn mặc áo khoác vào, sau đó ra lệnh cho con trai.

Câu trả lời của cậu bé là “ầm” một tiếng, cửa phòng ngủ bị đóng lại.

Trần Triết Hãn: “…”

Lê Y Lâm: “…”

Trần Triết Hãn vặn khoá cửa, kết quả là cửa đã bị người bên trong khóa trái rồi, nên anh nhìn qua Lê Y Lâm: “Có chìa khoá không?”

Lê Y Lâm ngượng ngùng lắc đầu: “Có thì có, nhưng mà ở trong phòng!”

Trần Triết Hãn bóp bóp ấn đường, giọng điệu rét lạnh: “Cha cho con ba phút, nếu con không ra thì sau này đừng hòng đến đây nữa.”

Ba phút qua đi, bên trong vẫn im lặng, không hề có chút tiếng động gì.

“Ra đây! Nếu để cha ép con đi ra, thì cha sẽ không nói chuyện dễ dàng như vậy đâu.”

Bên trong vẫn không có tiếng động gì.

Nhóc con đáng yêu nào đó không hề cho cha cậu chút mặt mũi nào.

Lê Y Lâm ở bên cạnh nhìn đến muốn cười nhưng lại không dám cười: “Một lát tôi còn có việc, nếu không thì cứ để Tiểu Bối ở đây chơi một lúc cũng đâu có sao.”

Sắc mặt của Trần Triết Hãn rất khó coi, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.

Lê Y Lâm lén liếc nhìn một cái, phát hiện ra anh đang gọi cho bác sĩ tâm lý, đột nhiên có hơi cạn lời. Chút chuyện này mà cũng phải gọi cho bác sĩ tâm lý, có phải là chuyện bé xé ra to quá rồi không?

Lê Y Lâm ho nhẹ một tiếng, đề nghị: “Hay là để tôi thử xem?”

Trần Triết Hãn do dự một lúc rồi gật đầu.

Lê Y Lâm dán lên ván cửa, cố gắng để giọng nói của mình nhẹ nhàng: “Tiểu Bối, một lát nữa dì còn phải đi làm, không thể nào chăm sóc con được, con về nhà với cha trước có được không?”

Bên trong vẫn không hề có phản ứng gì.

“Như vậy đi, chúng ta trao đổi số điện thoại, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với nhau có được không? Còn có thể video call nữa đấy!”

Hình như bên trong truyền đến một tràn tiếng bước chân ngập ngừng.

“Nếu như dì mà đi làm trễ thì cấp trên sẽ mắng dì đó, cấp trên của dì rất hung dữ, dì thật đáng thương hu hu hu…”

Một tiếng lạch cạch vang lên, cửa đã mở ra.

Trần Triết Hãn vốn đã chuẩn bị đánh trận lâu dài với con trai, nhìn thấy vậy thì trong đôi mắt anh xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh với ánh mắt phức tạp.

Cô chỉ nói ba câu mà Tiểu Bối đã ngoan ngoãn đi ra rồi.

Phải biết rằng lần trước khi Tiểu Bối tự nhốt mình ở ban công gác xép, bốn người nhà anh, quản gia, người làm, bác sĩ tâm lý, thậm chí cuối cùng phải gọi cả chuyên gia đàm phán đến, nói đến khô mồm cả buổi chiều cũng không có tác dụng gì. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể phá bỏ cánh cửa, dẫn đến hậu quả là cậu nhóc này không để ý đến bọn họ cả tháng trời.

Đương nhiên là Lê Y Lâm không biết những chuyện này, cô chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật là đáng thương. Cô ôm lấy nhóc con đáng yêu đang mang vẻ mặt suy sụp nhưng lại không nhẫn tâm để cô bị mắng, khen ngợi: “Tiểu Bối thật là ngoan, cảm ơn cục cưng nhé!”

Nhóc con đáng yêu được khen thì cảm xúc cũng đã tốt hơn một chút, im lặng đưa cho cô một tờ giấy, trên đó viết một dãy số.

Lê Y Lâm nhận lấy tờ giấy: “À, đây là số điện thoại của con sao? Được, để dì lưu lại, đợi dì làm việc xong nhất định sẽ gọi cho con!”

Trần Triết Hãn thấy hơi kỳ lạ, Tiểu Bối đâu có điện thoại, lấy đâu ra số điện thoại chứ?

Mượn ưu thế dáng người cao to của mình, anh rướn người qua liếc nhìn tờ giấy một cái, là số điện thoại của anh.

Tốt lắm, không hổ là con ruột của anh!