Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Truy Thê: Con Trai Hỗ Trợ

Chương 12: Một buổi tối có khả năng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cốc bia ở trong tay Lê Y Lâm chạm nhẹ vào cốc của anh, cô nở một nụ cười chân thành và nói: “Cảm ơn.”

Khoảnh khắc người con gái mỉm cười thật tươi, Trần Triết Hãn đã cảm thấy tâm trí có chút xao động.

Lê Y Lâm nói xong thì nhìn Tiểu Bối ở bên cạnh: “Lần này phải đặc biệt cảm ơn Tiểu Bối, nếu như không có con thì dì cũng không thể đến kịp buổi thử vai. Nào Tiểu Bối, dì mời con một ly!”

Tiểu Bối nhìn cốc sữa bò của mình rồi nhìn sang cốc bia của cha và Lê Y Lâm. Dường như cậu bé có chút không bằng lòng, nhưng cuối cùng cậu vẫn bưng cốc sữa bò của mình lên cụng ly với Lê Y Lâm rồi uống ừng ực hết sạch phần còn lại.

Lê Y Lâm cứ cười mãi bởi dáng vẻ chững chạc này của cậu. Thì ra cậu cũng biết tình cảm sâu đậm, trăm phần trăm là như thế nào ư?

Trong lúc đó, Trần Triết Hãn đi ra ban công nghe điện thoại.

Lê Y Lâm lập tức đi đến bên cạnh Tiểu Bối, cô đưa cốc bia của mình cho cậu: “Hì hì, tò mò xem nó có hương vị ra sao đúng không? Nhanh, nhanh, nhanh, tranh thủ lúc cha không có ở đây uống thử một ngụm đi! Nhưng chỉ được uống một ngụm thôi đấy!”

Ánh mắt của Tiểu Bối sáng rực lên như những vì sao trên trời, cậu cúi đầu xuống dè dặt uống thử một ngụm.

Tuy rằng hương vị đó chẳng ngon chút nào nhưng cậu bé lại rất vui mừng, khoái chí.

Đến khi Trần Triết Hãn gọi điện thoại xong quay lại, Lê Y Lâm lập tức trở về chỗ ngồi thẳng người như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Bối lại càng chuyên nghiệp hơn, cậu thong thả ung dung uống sữa, không hề có một chút bất thường.

Xem ra, Trần Triết Hãn không phát hiện ra. Anh ngồi xuống với vẻ mặt vẫn bình thường, chỉ có điều ánh mắt anh nhanh chóng mất đi sự ấm áp.

Sức chiến đấu của ba người họ không phải dạng vừa. Cô đã mua rất nhiều đồ ăn, vậy mà cuối cùng cũng ăn hết sạch.

Lê Y Lâm thấy thời gian không còn sớm nữa, đang nghĩ tới việc có phải hai người họ nên về rồi không thì trên trời bỗng có một tia chớp xẹt qua, tiếp theo là tiếng sấm đùng đoàng vang lên, bên ngoài cửa sổ gió bắt đầu mạnh mẽ dữ dội…

“Lúc trước tôi xem dự báo thời tiết nói nhiều khả năng hôm nay sẽ mưa lớn, còn có bão nữa…”

Lê Y Lâm đau đầu nhìn mưa rơi tầm tã ngoài cửa sổ, nhóc con đáng yêu nhìn Lê Y Lâm, Trần Triết Hãn cũng nhìn Lê Y Lâm…

Bị một người lớn, một người nhỏ nhìn chằm chằm, cuối cùng Lê Y Lâm đành phải mở lời: “Muộn thế này rồi, thời tiết lại không đẹp, anh Trần đưa Tiểu Bối về e rằng sẽ nguy hiểm, nếu không thì… hai người có thể nghỉ đỡ ở nhà tôi một đêm?”

Vì phép lịch sự nên cô khách sáo một chút, cô cảm thấy chắc chắn Trần Triết Hãn sẽ không đồng ý.

Kết quả…

Trần Triết Hãn: “Được.”

Nhóc con đáng yêu gật đầu.

Hả? Sao lại đồng ý rồi…

Trần Triết Hãn nói như vậy là có hơi quá dễ dãi rồi đó!

Sao cô cứ có cảm giác là hai người họ rất mong chờ cô nói câu này nhỉ?

Thật là muốn phát điên lên!

Cuối cùng, Trần Triết Hãn và Tiểu Bối cứ như vậy mà ở lại nhà cô.

Nhà ở tập thể mà công ty bố trí cho cô không lớn, chỉ có một phỏng ngủ, một phòng khách. Đêm nay ngủ thế nào là cả một vấn đề.

“Đêm nay tôi sẽ ngủ ở phòng khách, anh Trần và Tiểu Bối ngủ ở trong phòng của tôi, được không? Tôi đi đổi ra giường…”

“Không cần, tôi ngủ phòng khách, cô với Tiểu Bối ngủ trong phòng đi.” Giọng của Trần Triết Hãn không cho phép cô từ chối.

Lê Y Lâm có cảm giác như chính mình đang phạm phải tội lớn, không chỉ mời tổng giám đốc ăn lẩu giá rẻ còn để cho anh ngủ ở phòng khách nữa.

Nếu như đêm nay chỉ có Trần Triết Hãn thôi, một nam một nữ thì dù có mưa đá đi chăng nữa cô cũng sẽ không để cho anh ở lại, nhất là vào tình huống Trần Triết Hãn đã từng nói những lời kia vào ban ngày. Nhưng chẳng còn cách nào khác, còn có cả nhóc con đáng yêu nữa.

Nếu anh đưa đứa nhỏ về nhà trong thời tiết này thì thực sự rất nguy hiểm, hơn nữa có nhóc con đáng yêu nên cũng không thể coi là một nam một nữ ở chung được.

Lê Y Lâm đành phải cam chịu: “Để tôi đi tìm xem có quần áo cho hai người tắm rửa không…”

Sau một hồi lục lọi tìm kiếm thì cuối cùng cô cũng đã thực sự tìm thấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »