Sau khi trở về từ tòa nhà thử vai, Lê Y Lâm trước tiên cảm thấy uể oải, mệt mỏi. Sau đó cô đi siêu thị, mua nguyên liệu để nấu lẩu, đồ ăn kèm và cả bia nữa.
Bước đầu đã giành thắng lợi, cô muốn làm một bữa lẩu tại nhà để ăn mừng!
Ăn lẩu một mình là cô đơn nhất trong các loại cô đơn.
Dù sao thì trước nay cô vẫn luôn một thân một mình nên cũng quen rồi.
Vừa mới chuẩn bị xong nước dùng để chuẩn bị nhúng đồ ăn thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Ai mà lại đến vào lúc này nhỉ?
Lê Y Lâm hoài nghi mở cửa ra, sau đó ngẩn người.
Ngoài cửa, Trần Triết Hãn mặc bộ âu phục thẳng thớm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu đen, trong ngực bế nhóc con đáng yêu, nhóc con đáng yêu ôm một chiếc giỏ hoa quả với đủ màu sắc trong ngực.
Đây… đây là tổ hợp kỳ lạ gì vậy?
“Anh Trần?” Lê Y Lâm sợ đến mức nuốt nước miếng: “Tại sao anh lại đến đây giờ này… muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?”
“Thăm hỏi.” Đôi môi mỏng của Trần Triết Hãn cất lên hai chữ.
Thăm hỏi sao?
Đã muộn như vậy rồi, đích thân đến, còn mang theo cả nhóc con đáng yêu nữa?
Chẳng qua là cô bị ngã một chút, vẫn còn vui tươi nhảy nhót được mà…
“Ôi, anh Trần, anh khách sáo quá rồi, mau vào trong đi! Thật xin lỗi, phòng tôi hơi bừa…” Lê Y Lâm cũng không kịp nghĩ gì, vừa mừng vừa lo mời khách vào trong nhà. Cô nhanh chóng thu dọn căn phòng một chút, dọn dẹp những thứ linh tinh trên ghế sô pha, nhét hết quần áo lộn xộn từ trên giường xuống dưới gầm giường…
“Cứ ngồi tự nhiên, hai người uống gì nào? Nước trà hay là sữa bò được không?” Lê Y Lâm vừa bận bịu vừa suy nghĩ xem Trần Triết Hãn đến đây là vì mục đích gì. Nhưng đáng tiếc là Trần Triết Hãn rất cao tay nên cho dù nghĩ thế nào cô cũng không nghĩ ra.
“Cũng được.” Trần Triết Hãn gật đầu, nét mặt thì tỏ ra như một binh lính nhỏ báo cáo tình hình quân sự cho cô vậy.
Lê Y Lâm chỉ có thể bối rối bưng chén trà cho Trần Triết Hãn và bưng cả ly sữa cho nhóc con đáng yêu.
Trần Triết Hãn chân dài, tay dài ngồi trên chiếc sô pha đặt phong phòng khách, không gian có vẻ chật chội. Nhóc con đáng yêu ngồi bên cạnh anh.
Hai cha con họ không chỉ có khuôn mặt giống nhau mà đến cả nét mặt, biểu cảm cũng giống nhau như đúc.
Cả hai đều không thay đổi sắc mặt, cũng không nói chuyện.
Sau đó không khí vô cùng tẻ nhạt.
Lê Y Lâm ngồi đối diện, đúng là khóc không ra nước mắt.
Ôi trời ơi, rốt cuộc là hai người này đến đây làm gì?
Lúc này, nồi lẩu đã vang lên tiếng sôi ùng ục ùng ục, mùi nước lẩu cay cay hấp dẫn bắt đầu bao trùm lấy không gian.
Để xóa đi bầu không khí yên lặng, Lê Y Lâm nhanh nhảu nói: “Chuyện đó, hai người đã ăn tối chưa? Tôi đang chuẩn bị làm lẩu, hai người có muốn ăn cùng luôn không?”
Trần Triết Hãn nói: “Được.”
Nhóc con đáng yêu cũng gật đầu.
Trần Triết Hãn: “…”
Chẳng qua cô chỉ khách sáo một chút thôi, thế mà hai người họ lại trả lời thẳng thắn vậy làm gì chứ?
Một tổng giám đốc lớn, một cậu chủ nhỏ, có món sơn hào hải vị nào chưa từng ăn. Sao lại chạy đến để ăn một món lẩu tại gia giản dị với một người bình dân chứ?
Lê Y Lâm tự cảm thấy khó tin.
Nhưng lời cũng đã nói ra rồi, chỉ có thể miễn cưỡng mà mời họ lên bàn ăn thôi, thêm hai cái bát, hai đôi đũa nữa.
“Mấy nguyên liệu mà tôi mua rất cay, hai người có thể ăn cay không?” Lê Y Lâm lo lắng hỏi.
Trần Triết Hãn: “Có thể.”
Nhóc con đáng yêu gật đầu.
Được rồi…
Lê Y Lâm mang những đồ ăn đã rửa sạch ra.
Trần Triết Hãn không ăn nhiều, hầu hết thời gian đều nhúng đồ ăn cho bọn họ. Nhưng trái lại nhóc con đáng yêu rất thích ăn đồ cay giống cô, ăn cay đến lè lưỡi vẫn không dừng.
Cuối cùng, đến Lê Y Lâm cũng phải lo lắng: “Trẻ con ăn cay quá sẽ không được tốt lắm đúng không?”
Nếu như cậu nhóc này mà xảy ra chuyện gì thì cô sẽ không chịu trách nhiệm nổi.
“Không yếu đuối như vậy đâu.” Trái lại, Trần Triết Hãn không hề phản đối.
Thế là Lê Y Lâm cũng không nói gì nữa.
“Buổi thử vai thế nào rồi?” Trần Triết Hãn lạnh lùng, trầm tĩnh lại chủ động bắt chuyện.
Lê Y Lâm ngây ra một lúc mới phản ứng lại, cô đáp: “Cũng có thể coi là suôn sẻ, vì vậy nên hôm nay mới làm lẩu coi như là ăn mừng!”
Trần Triết Hãn nâng cốc lên: “Chúc mừng.”
Thật không thể ngờ được rằng lời chúc mừng đầu tiên lại đến từ chính Trần Triết Hãn.