Chương 1-2: Xuyên thành nữ phụ phản diện rồi, meo meo

Ngày hôm nay là thứ bảy vốn dĩ là ngày nghỉ ngơi, lúc mà Tống Quất nhận được điện thoại cô đang ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình nhai cá khô.

Sau một hồi đáp trả cấp trên, đối phương lại hùng hổ nói thêm rất nhiều lời lẽ thô tục, trong đó có đủ các loại công kích cá nhân.

Tống Quất cũng không nói lời nào nữa, lưu loát dứt khoát bấm ghi âm cuộc trò chuyện.

Cô làm ở công ty này đã được 6 năm, sớm đã ký hợp đồng lao động theo kỳ hạn, cho nên trưởng phòng Lữ căn bản là không có quyền sa thải cô, nhiều lắm thì cuối năm đánh giá cô sẽ bị điểm đánh giá kém, trừ tiền thưởng thôi.

Nhưng mà trong tay cô còn có bản ghi âm, đến lúc đó cho dù đi phòng nhân sự hay đến cục lao động khiếu nại cô cũng đều có bằng chứng.

Trong lòng Tống Quất chút cũng không sợ hãi, cô chính là bực bội một chuyện khác.

Cúp điện thoại của cấp trên, Tống Quất biểu tình phức tạp mà gọi cho bạn cùng phòng kiêm đồng nghiệp Triệu Tiểu Thúy.

Tối hôm qua cô thức đêm để sửa phương án thiết kế, rõ ràng đã kiểm tra lại ba lần, sẽ không có khả năng xảy ra sai sót, hôm nay trưởng phòng Lữ há mồm ra liền mắng người căn bản là không hợp logic.

Triệu Tiểu Thúy không nhận điện thoại.

Tống Quất buông cá khô nhỏ trong tay, đứng dậy đi tới phòng của Triệu Tiểu Thúy, cửa phòng khóa, cô ấy hôm nay tăng ca không có ở nhà.

Căn chung cư mà hai người thuê trước đó từng nuôi chó cưng, cho nên cửa phòng có một cái cửa nhỏ dành cho chó.

Tống Quất "chậc" một tiếng, xoay người ra phòng khách lấy tua vít, cong lưng chậm rãi gỡ tấm nhựa che cửa dành cho chó đi.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm cửa sổ thủy tinh, chiếu lên sàn nhà, ánh sáng màu cam như chiếc quạt xếp chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi rời đi.

Tống Quất trước tiên xử lý tốt cửa chống trộm, sau đó kéo toàn bộ rèm cửa trong nhà vào, che nhà đến kín mít, không để một chút nào cho người ta có cơ hội nhìn trộm.

Giây tiếp theo, Tống Quất chợt biến mất khỏi phòng khách, tại chỗ đứng chỉ có bộ quần áo.

Dưới lớp quần áo đột nhiên chuyển động, một đôi tai nhỏ màu cam lông xù xù chui ra, theo sau là là một đôi mắt mèo xinh đẹp so với hổ phách còn mỹ lệ long lanh hơn, lại sau đó là đuôi dài hơi nhếch lên cùng với cái mông tròn vo.

A~~~ sàn nhà ngập nắng thật là ấm áp nha, meo~~

Nếu mà mà nằm ngủ ở đây nhất định là sẽ cực kì thoải mái nha, meo~~

Con mèo cam nằm trên đống quần áo lặn lộn làm nũng, đột nhiên cái mũi giật giật, toàn bộ người mèo yên lặng bất động, sau đó như đặc biệt quyết đoán mà nhảy lên sofa, mạnh mẽ mà nhảy thẳng đến chỗ có cá khô nhỏ.

Ánh sáng trên TV lay động chiếu lên bộ lông mềm mại của mèo cam, phảng phất như có một ngọn lửa màu cam mắt thường không thể nhìn thấy.

Mười con mèo cam thì cũng phải tới chín con bị béo phì.

Con mèo cam nào đó gặm cá khô nhỏ đến vô cùng vui vẻ đột nhiên ý thức được điều gì đó, lập tức dừng lại hành động ăn uống của mình.

A, hình như có chuyện gì đó quan trọng phải làm thì phải?

Meo, đúng rồi!

Mắt mèo cam sáng lên, rốt cuộc cũng nhớ ra!

Phải xem xem cái bụng bia của bản thân!

Cái thể chất dễ béo thật là khiến người ta không thể chịu nổi mà, không để ý một cái liền lập tức trở thành mèo cam mập mạp tròn xoe!

Lúc biến thành người còn có thể chọn loại quần áo để che một chút, một khi đã biến thành mèo thì quả thực nhìn không sót một cái gì!

Cái đám thịt không che được thì thôi, những càng quá đáng hơn là đám lông xù xù kia còn góp phần tô điểm thêm cho đám mỡ ấy, như muốn khoe ra vậy!

Quả thực là quá dọa mèo rồi!!!

Mèo cam lông xù xù nhấc một cái móng vuốt đè con cá khô đã gặm được một nửa xuống, cẩn thận giơ một cái móng vuốt khác lên run rẩy thật cẩn thận, chậm rãi chạm đệm thịt vào phần bụng...

Hai mắt của con mèo lớn nhắm chặt, chòm râu dài dài khẽ run rẩy, cả khuôn mặt mèo đều viết hoa phóng to chữ “không muốn”.

Nhưng bất kể động tác của cô có bao nhiêu chậm thì đám thịt trên bụng nó vẫn khách quan mà tồn tại, sẽ không vì ý chí chủ quan của mèo ta mà biến mất.

Cái bụng nhấp nhô như đồi núi đó dường như đang chế nhạo con mèo lớn, chính ngươi có dáng người như thế nào chả lẽ ngươi không biết sao?

Giảm cân thực sự rất khó khắn, mỗi một khối thịt mỡ đều có tính tình của nó á~

Mèo cam tức giận đến độ nhấc chân bỏ một nửa số cá khô vào thùng rác, ngay sau đó lại dùng một chân khác dùng sức dẫm dẫm lên cái chân vừa nãy, lãng phí đồ ăn là một hành động tội ác.

Loại cảm giác muốn đánh hỏng chân mình vô số lần này, cô thực sự mong có ai sẽ hiểu được.

Mèo cam quay qua ngậm túi cá khô kéo tới giấu dưới gối, mắt không thấy tâm không phiền.

Làm xong hết mọi việc cô đột nhiên nhìn thấy cửa cho chó ở cửa phòng Triệu Tiểu Thúy, lúc này mới nhớ ra mục đích thực sự khi biến thành mèo.

Mèo cam lập tức chạy tới cửa phòng, thuận lợi đi vào được phòng.

Tuy rằng cửa cho chó này khá nhỏ, đoán chừng là thiết kế cho giống loài cỡ như chó Teddy, mà con mèo cam nhà chúng ta lại là một con mèo béo, nhưng dù sao thì mèo cũng là động vật chất lỏng, uốn éo một chút vẫn có thể chui vào được.

Máy tính của Tống Quất tối hôm qua đột nhiên bị hỏng, phương án thiết kế cuối cùng cô đành phải mượn máy của Triệu Tiểu Thúy để gửi cho cấp trên và khách hàng.

Sau khi lẻn được vào phòng Triệu Tiểu Thúy, mèo cam cẩn thận kéo rèm cửa vào, sau đó mới biến về hình người.

Mở máy tính lên, làm một loạt các thao tác, cuối cùng suy đoán trong lòng Tống Quất cũng được chứng thực.

Quả nhiên sau thời điểm cô gửi mail đi không lâu, Triệu Tiểu Thúy liền thu hồi mail đã gửi đi về, sau đó đem phương án thiết kế sửa lại, rồi mới lần nữa gửi mail đi.

Tống Quất khẽ day huyệt thái dương, hận không thể đem chọc mình thành cái sàng, "Ngươi đúng là mắt mù mà, có một đôi mắt to mà cũng vô dụng! Trước đây nhìn sai đàn ông, hiện giờ càng là nhìn sai chị em!"

Triệu Tiểu Thúy này năng lực nghiệp vụ thì chẳng ra gì, tâm thì lại cao hơn trời, vì a dua theo cấp trên, vì chút tiền thưởng hiệu suất vào cuối năm, mà thủ đoạn ti tiện như thế này cũng dùng tới.

Điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.

Tống Quất đem những nơi mình động qua khôi phục trở lại nguyên dạng, sau đó một lần nữa biến thành mèo cam chui ra khỏi phòng bằng cửa cho chó.

Điện thoại hẳn là Triệu Tiểu Thúy gọi tới, Tống Quất mặc quần áo vào, lại lấy túi cá khô vừa nãy giấu ra ăn.

Rốt cuộc thì cá khô chính là thần khí nguôi giận, không ăn thì quả thực phải xin lỗi tổ quốc.

Giọng của Triệu Tiểu Thúy vẫn ngọt ngào trước sau như một, cũng không biết có phải cô ta gặp được chuyện gì tốt hay không, giọng điệu tràn ngập hưng phấn không khống chế được.

"A Quất, hôm nay không hiểu sao cấp trên lại phát giận một hồi, đột nhiên lại chuyển cái dự án do cậu phụ trách cho tôi. Hay đêm nay chúng ta đi ăn lẩu để xoa dịu cơn sốc đi?"

Trong ngữ điệu có cảm giác "Cô đã làm sự tình rối tung lên, tôi lại giúp cứu vãn tình thế, giờ lại còn tốt bụng tiếp nhận đống hỗn loạn này, cô hẳn là nên cảm ơn tôi đi."

Tuy rằng khi làm mèo Tống Quất có chút ngốc nghếch, nhưng làm người cô một chút cũng không ngu ngốc.

Triệu Tiểu Thúy không biết rằng thủ đoạn của mình đã bị bại lộ rồi.

Tống Quất vốn dĩ còn tính để cho người bạn cùng phòng này của mình một cơ hội giải thích, kết quả nghe được mấy câu này xong lại thấy không còn gì muốn nói với cô ta nữa.

Khóe miệng Tống Quất ngậm cá khô, lạnh như băng mà châm chọc: "Hồng Môn Yến của chị Thúy Hoa đây tôi cũng không dám đi, tôi sợ tôi tức giận quá không kiềm chế được mà đánh hai cái vào mặt của cô, lại khiến cho người ta nghĩ là cô vừa đi phẫu thuật thẩm mỹ hỏng về thì không hay."

Vốn dĩ Tống Quất từ trước tới nay đều là ở một mình, nhưng khoảng thời gian trước Triệu Tiểu Thúy đột nhiên chạy tới nói mình không có tiền, muốn cùng cô cùng nhau thuê nhà, không nói đến việc sẽ tiết kiệm tiền hơn mà còn có thể chăm sóc lẫn nhau.

Phòng Tống Quất thuế là một căn chung cư có hai phòng ngủ, vừa vặn thừa ra một phòng, mà Triệu Tiểu Thúy còn biết nấu cơm, tuy rằng không thể tiếp tục ở trong nhà mà tùy tiện biến thành mèo, nhưng mà con mèo cam tham ăn cuối cùng là vẫn đáp ứng rồi.

Nào lại biết là mình đã dẫn sói vào nhà, tự mình chuốc khổ.

Tống Quất không có hứng tiếp tục nghe Triệu Tiểu Thúy nghĩ một đằng nói một nẻo vừa chất vấn vừa giải thích cô, trực tiếp cúp điện thoại kéo số của cô ta vào black list. Sau đó lập tức gọi cho chị chủ nhà.

"Chị Vương, mấy ngày trước chị có nói là muốn bán nhà phải không? Tiến triển như thế nào rồi ạ?"

Chị chủ nhà cười haha, trả lời: "Ra là Tiểu Quất à, em không phải đang thuê nhà rất tốt sao? Chị cũng thích khách thuê nhà giống như em, thích sạch sẽ lại sòng phẳng, quả thực là bớt lo. Tháng này đến lúc hết kỳ hạn hợp đồng, nếu em còn muốn thuê tiếp 3 năm thì chị cũng không tính bán nhà nữa."

"Cảm ơn chị Vương, nhưng mà em cũng không thể tiếp tục mặt dày trì hoãn việc bán nhà của chị được." Tống Quất cười tủm tỉm, uyển chuyển cự tuyệt: "Em mấy năm nay cũng có tích cóp được một chút đủ mua một căn ở tiểu khu Lê Viên, gần đây cũng vừa mới trang hoàng xong vừa lúc có thể dọn qua."

Chị chủ nhà lại nhẹ nhàng thở ra lại đồng thời cảm thấy có chút tiếc nuối, "Vậy cũng đáng tiếc, em thuê lâu như vậy chị cũng luyến tiếc em dọn đi."

"Em cũng luyến tiếc chủ nhà tốt như chị Vương, cảm ơn chị mấy năm qua đã quan tâm và giúp đỡ."

Tống Quất lại nói sang chuyện khác, hỏi: “Không biết sau khi em dọn đi chị Vương có còn tiếp tục cho thuê không ạ?"

Chị chủ nhà ngữ khí có chút ngập ngừng: “Tiểu Quất có phải là em muốn giúp bạn cùng phòng kia tiếp tục thuê nhà?"

"Không phải ạ." Tống Quất thẳng thừng nói, còn ám chỉ với chị chủ nhà: "Nếu chị còn muốn tiếp tục cho thuê nhà thì em kiến nghị chị tốt nhất là đổi một vị khách thuê nhà đáng tin hơn."

Nói đến như vậy chị chủ nhà tất nhiên là hiểu được, sợ là người kia là cô gái phẩm hạnh không được ổn, “Thôi thôi, chị vốn dĩ cũng muốn bán nhà rồi, cũng không cần tiếp tục cho thuê làm gì nữa."

Ngắt kết nối điện thoại với chị chủ nhà xong Tống Quất lập tức bắt đầu đóng gói, thu thập hành lý.

Cô thực sự một giây đồng hồ cũng không muốn tiếp tục ở cùng Triệu Tiểu Thúy nữa, cũng may căn nhà nhỏ của cô ba tháng qua đã trang hoàng xong, vừa đúng lúc vào ở được, còn cách gần công ty hơn chỗ hiện tại, buổi sáng còn có thể ngủ thêm nửa tiếng.

Mèo lười Tống Quất vui vẻ ca hát mà bắt đầu công cuộc chuyển nhà.

Buổi tối lúc Triệu Tiểu Thúy trở về chung cư, đồ vật trong nhà đã biến mất hơn nửa.

Tống Quất đem vật dụng của mình toàn bộ đều dọn đi, bao gồm cả sofa, bàn trà, TV, máy giặt, điều hòa, bàn ăn, tủ quần áo,... mấy cái này đều do cô mua.

Chung quy thì lúc trước cô là thuê phòng trống, rất nhiều vật gia dụng, thiết bị điện đều là do Tống Quất chậm rãi thêm vào sau đấy.

Triệu Tiểu Thúy nhìn hộp kem của mình trên mặt đất đã sớm tan chảy thành một bãi chất lỏng nhão nhão dính dính, tức giận đến phát run.

Tống Quất mẹ nó, cô ta vậy mà đến tủ lạnh cũng mang đi rồi!

Triểu Tiểu Thúy tức giận đến miệng khô lưỡi đắng, nghĩ muốn uống nước lại phát hiện máy lọc nước cũng không thấy đâu, muốn đi đun nước thì phát hiện ấm đun nước cũng không có...

Cuối cùng đói đến hoa mắt váng đầu cô ta tính đi nấu cơm tối thì mới phát hiện. Tống Quất kia keo kiệt, không biết xấu hổ đến độ đến cả gạo cũng mang đi rồi!!!

Không chờ đến lúc tâm can phèo phổi nứt toạc của Triệu Tiểu Thúy lành lại, thì chị chủ nhà đã tới cửa. Tự mình nói với cô ta, mình muốn bán nhà, trong hai ngày tới sẽ ký hợp đồng, hy vọng cô ta có thể trong 3 ngày mau chóng rời đi.

Triệu Tiểu Thúy phẫn nộ đến không có cách nào, lại nói: "Sao lại là 3 ngày! Chí ít thì chị cũng phải nói với tôi trước 1 tháng chứ!"

Chị chủ nhà thái độ càng kiên quyết: "Tôi có ký hợp đồng với cô sao? Tôi thu tiền đặt cọc của cô sao? Cho cô thời gian ba ngày đã là nể mặt Tiểu Quất rồi, tôi cảnh báo cô ba ngày nữa tôi sẽ đổi khóa, cô mau mau dọn rời đi!"

Tâm trạng vốn dĩ đang tốt cả một ngày của Triệu Tiểu Thúy:"!!!"

Mẹ nó, báo ứng tới quá nhanh, tôi còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, giờ phải làm sao đây!

-------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mèo cam béo: Meo~, không cần tình cảm, chỉ thích tiền!