Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xung quanh bị bủa vây bởi đàn rắn, con nào con nấy cũng thè cái lưỡi ra thi nhau kêu tiếng khè khè. Tả Dật ánh mắt tập trung nhìn bốn phía, ánh sáng lửa cháy rực nhưng do số lượng quá đông nên nhiêu đo không làm gì được bọn chúng. Từng con đều trườn về phía trước, Tả Dật lùi lại trên người anh không có lấy một thứ gì độc mỗi khúc gỗ rực cháy trong tay. Tả Dật nhìn về trước, đám khói đó đang ở ngay trong tầm mắt nhưng bản thân không thể tiến thêm được bước nào. Tình thế bất lợi, Tả Dật giờ chỉ còn cách là liều mạng với đám này.

Tả Dật liều mạng tiến lên ngay tức khắc một trong đám đó lao về phía anh, nhờ thân thủ nhạy bén anh lấy vật cầm trog tay một cước đánh văng con rắn ra xa. Con rắn bị văng cả người đập trúng vào cây gần đó, nó lắc lắc đầu vài cái rồi trở lại. Tả Dật sau khi đánh được một con nhân cơ hội tiến lên một bước, cùng lúc đó một con nhanh nhảu bò lên chân Tả Dật. Cám giác có thứ gì đó phía dưới, anh nhìn xuống thì phát hiện một con nữa, Tả Dật không chút lưỡng lự lấy một tay không cầm gì nắm chắc con rắn rút ra. Con rắn bị tách khỏi không ngừng ngọ nguậy, anh một khắc ném nó ra xa.

An Kỳ bên trong không ngừng nhìn xung quanh, chợt thấy phía trước chuyển động, cô cảnh giác nhìn chăm chăm về phía đó thì thấy chuyển động càng mạnh, thêm vào đó hình như có tiếng kêu. An Kỳ lấy một cành cây châm vào đống lửa lập tức chạy rực, tay kia cầm một cành khác làm vũ khí. Cô đứng dậy từ từ đi về phía trước, An Kỳ đứng ngay cạnh đó im lặng quan sát, bỗng nhiên nghe được tiếng khè khè nhưng không chỉ một mà nó giống như đồng thanh vậy. An Kỳ bất giác nghĩ ngay ra là đàn rắn. Người cô nghĩ xuất hiện giờ này ở đây chính là người thợ săn đó.

Bước chân ngày càng gần với tiếng động, An Kỳ là đang ôm hi vọng đó là người cô đang chờ suốt từ nãy tới giờ. An Kỳ ngay trước mắt là một lùm cây, chỉ cần qua đó thôi là có thể thấy được cảnh tượng đằng sau đó. An Kỳ ngồi quỳ xuống, qua khe hở mà quan sát cảnh tượng trước mắt.

Người đàn ông quay lưng về chỗ cô nên An Kỳ không nhìn thấy được mặt. Sau lưng quần áo mỗi chỗ rách một ít, mái tóc đằng sau gáy cũng bị rối tinh lên, nhìn qua không chỉnh tề là mấy đang bị bao vây bởi đàn rắn. Chốc chốc lại có một con lao về phía người đó, anh ta rất nhanh mà tóm lấy rồi văng sang một bên. Nhưng An Kỳ lại có cảm giác quen thuộc đối với bóng lưng này, đột nhiên bất chợt có hai, ba con lao ra cùng một lúc khiến người đàn ông không trở tay kịp phải né tránh, thừa dịp An Kỳ nhìn được góc nghiêng của khuôn mặt.

Không sai, người đàn ông đó chính là Tả Dật. An Kỳ sau khi thấy được một phần của khuôn mặt thì ngạc nhiên vô cùng. Lỡ tưởng nhìn nhầm, An Kỳ hai mắt mở to mà nhìn kĩ thì thấy một con đang núp dưới chỗ tối, tư thế chuẩn bị vô ra. An Kỳ không suy nghĩ gì lập tức nhảy ra khỏi lùm cây cùng lúc con rắn đó xông ra về phía Tả Dật. Biết trước nên An Kỳ vung cành cây đập trúng vào người con rắn. Thấy phía sau có động tĩnh, Tả Dật quay người lại thì một con rắn lao đến, trong lúc mất cảnh giác Tả Dật đã bị nó cắn trúng. Anh khẽ nhíu mày, tay kia nắm chặn lấy thân nó rồi văng đi. Cũng may con rắn đó không có độc, vết răng của nó in rõ lên cánh tay của Tả Dật. Máu từ cánh tay chảy ta, anh nhanh chóng xé áo thành thịc mà sơ cứu cánh tay của mình. Lần này Tả Dật nhìn rõ được người đằng sau mình là ai, hai người nhanh chóng áp sát lưng lại với nhau:

"Sao cô lại tới đây?"

An Kỳ ánh mắt tập trung vào mấy con rắn trước mắt mà nói:

"Câu này tôi phải hỏi anh mới đúng? Sao anh tìm được chỗ này?"

Bọn rắn sau khi thấy có thêm một người nữa thì bắt đầu cảnh giác, hơi lùi về sau.

"Thấy Hạ tiểu thư nói hai người bị tách ra, không tìm thấy cô nên tôi vào đây tìm. Đang đi thì thấy một đám khói, tôi ghĩ chắc cô ở đây."

An Kỳ nghe vậy liền hỏi:

"Vậy Hạ Lâm sao rồi?"

Tả Dật nói:

"Yên tâm, bạn cô không có vấn đề gì cả."

Nghe vậy cô liền thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có chuyện gì. Bỗng nhiên một con rắn hùng hồ lao đến, An Kỳ nhanh nhạy mà một lần nữa đập trúng nó. Bọn họ nếu cứ như này e là không thể giữ được lâu, bọn chúng quá nhanh.

"Cô có điện thoại ở đây không?" Đột nhiên Tả Dật lên tiếng hỏi.

"Tôi có."

Tả Dật nhìn xung quanh một lượt rồi nhìn xuống đám rắn đang bủa vây.

"Tôi có cách này."

An Kỳ sau khi nghe xong thì mỉm cười. Hai người họ đột nhiên trực tiếp tiến tới phía lũ rắn, bọn chúng không phát giác ra được chuyện gì thì hai người cùng nhau ném đi cành cây đã cháy quá lửa xuống đất. Đàn rắn được một phen hoảng loạn bò tứ tung, An Kỳ nhân đó nhanh tay mở đèn điện thoại đồng thời nắm tay Tả Dật chạy về phía lùm cây, anh nhìn xuống cánh tay An Kỳ nắm, ánh mắt xoẹt một đường.

Sau khi thoát khỏi đám rắn, bọn họ đã trở lại chỗ An Kỳ. Hai người cùng nhau ngồi trên khúc gỗ, vì chiều dài có chút hạn chế nên hai người gần như là sát vào nhau. Cũng vì thế mà Tả Dật nhìn thấy được vết cắn do con cáo để lại trên tay An Kỳ:

"Cô sao vậy?"

Bỗng nhiên Tả Dật hỏi vậy An Kỳ có chút không hiểu nhưng khi thấy ánh nhìn của anh rơi xuống cánh tay mình, lúc này cô mới vỡ lẽ.

"À cái này, chiều nay lúc tôi bị tách ra khỏi Hạ Lâm thì gặp phải một con cáo nhìn rất đáng yêu nên tôi mới định sờ một chút thì bị cắn. Cũng may là có một thợ săn tới giúp." An Kỳ kể lại cho Tả Dật đồng thời kéo tay về phía sau.

Tả Dật nhanh tay bắt lấy, quan sát kĩ vết thương. Vết cắn không quá sâu, đang có hiện tượng sưng lên, nhìn qua thì không có gì đáng ngại nhưng dù vậy cũng không thể để thế này được.

"Không quá nghiêm trọng, để tôi giúp cô."

Nói xong thì kéo tay An Kỳ về phía mình, Tả Dật một lần nữa xé áo mình nhanh chóng băng lại cho An Kỳ.

"Anh là bác sĩ sao?" An Kỳ thấy động tác của anh quá thành thục nên hỏi.

Tả Dật vừa băng vết thương cho cô vừa nói:

"Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao. Mẹ tôi là y tá."

An Kỳ ngờ ngợ, hình như là anh có đề cập qua.

Tả Dật sau khi xử lý vế thương xong xuôi thì nói:

"Về cô nhớ đi bệnh viện để kiểm tra, tôi không quá am hiểu mấy cái này."

An Kỳ nhìn thành quả của Tả Dật bất giác mỉm cười nói:

"Cảm ơn anh, chắc chắn tôi sẽ đi."

Tả Dật thấy cô cười có phần khó hiểu nhưn cũng không tiện hỏi. Quan sát xung quanh, hiện tại trời đã tối hẳn, xem ra họ phải ở lại đây đêm nay rồi. Tả Dật quay sang An Kỳ thì thấy cô đang nhìn chằm chằm vào cái cây gần đó, anh cũng đánh mắt nhìn sang thì phát hiện có mấy quả táo mọc trên đó. An Kỳ nhìn bằng con mắt sáng rực, không nhìn Tả Dật mà nói:

"Anh có muốn ăn cái gì đấy không?"

Nghe An Kỳ hỏi vậy xong nhìn lên cành cây đó, xem ra là đang muốn ăn rồi. Tả Dật mỉm cười nói:

"Có chút."

An Kỳ chỉ chờ có vậy, lập tức đứng dậy tiến tới chỗ cây táo:

"Anh chờ chút."

Nói xong cô nhanh nhẹn mà trèo lên, một tay cô bám lên cành, một chân chuẩn bị lấy đà mà trèo lên. Chẳng mấy chốc mà An Kỳ đã lên tới nơi. Tả Dật phía dưới nhìn lên, một cái bóng nhỏ bé đang đứng trên chỗ cao nhất của cây đang dáo dác nhìn.

"Tả Dật."

Đột nhiên từ phía trên truyền tới tiếng gọi làm Tả Dật ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên An Kỳ gọi tên của anh, mọi lần cũng chỉ gọi là Tả Tổng.

"Này, Tả Dật."

Thấu mãi mà người bên dưới không trả lời An Kỳ quay xuống gọi lần nữa.

Sau câu nói đó Tả Dật cũg đã đứng dưới gốc câu nhìn lên:

"Tôi ở đây."

An Kỳ trực tiếp ném một vật xuống, Tả Dật nhanh chóng bắt được nhìn xuống lòng bàn tay. Là một quả táo.

"Anh bắt chuẩn thật đấy." An Kỳ sau khi ném quả táo xong nhìn xuống thì thấy nó nằm nguyên vẹn trong tay Tả Dật.

"Là do người ném chuẩn thôi." Tả Dật đáp lại.

An Kỳ không bận tâm tới lời nói vừa rồi của anh, cô quay lại liền hài thêm vài quả nữa. Tả Dật chủ có hai tay nên anh đã thành thục cởi bỏ áo khoác lấy nó để đỡ lấy quả táo.

"Như này cũng đủ rồi. Cô xuống đi." Tả Dật nhìn xuống chiếc áo giờ đã đầy ắp táo nhìn lên mà nói.

An Kỳ nhìn lên thấy cũng chỉ còn lại lác đắc vài ba quả, hầu như toàn bộ cô đã hái gần hết. An Kỳ nghĩ nhiêu đó cũng đủ rồi nên đành trèo xuống. Phía dưới Tả Dật đã bỏ đống táo cùg chiếc áo khoá xuống đất, khi An Kỳ đã gần xuống đến nơi không cẩn thận bị trượt chân, bị mất thăng bằng nên trực tiếp rơi xuống. Tả Dật thấy tình thế nguy hiểm nhanh chóng tiến gần hơn, thân hình nhỏ bé rơi từ trên cây anh nhanh chóng giơi hai tay bắt được. Cả người An Kỳ đáp an toàn trong tay Tả Dật.

"Cảm ơn." An Kỳ nhìn lên nói.

Tả Dật từ từ mà đặt cô xuống, cúi xuống lấy chiếc áo xách lên vai hướng về chỗ ngồi:

"Được rồi. Lần sau nhớ cẩn thận."

An Kỳ vẫn đứng đó nhìn bóng lưng của Tả Dật, một cảm giác bỗng xoẹt qua khiến An Kỳ chợt bừng tỉnh liền nhanh chóng đi theo phía sau.
« Chương TrướcChương Tiếp »