Trải qua sự lãng mạn cùng người mình yêu, còn điều gì tuyệt vời bằng. Đối với nhiều người mà nói, chỉ cần được ở cạnh nhau, được chăm sóc cho nhau đó đã là điều hạnh phúc nhất cuộc đời này.
Hai thân ảnh quyến luyến hồi lâu mới tách ra, Dương Lãnh ánh mắt thâm tình nhìn người con gái trước mắt. Trong ánh nhìn đó toàn là sự nuông chiều cùng yêu thương khôn siết. Đối với Dương Lãnh mà nói, giây phút hiện tại giống như một giấc mộng, một giấc mộng về câu chuyện tình yêu đầy lãng mạn cùng với mong chờ, mà nhân vật trong câu chuyện đó lại là chính bản thân mình. Đây có lẽ là lần đầu tiên Dươnng Lãnh cảm nhận được điều này mà đối phương là người đã cùng mình trưởng thành từ nhỏ cho đến nay, hiểu nhau từng chút, yêu thương vạn phần. Từ tình cảm anh em, tình thân giờ đã biến thành tình yêu thực thụ, tình yêu giữa nam và nữ.
Còn với Hạ Lâm, được người mình yêu nhận lời đã là sự vui mừng lớn nhất của cô, nay còn được cùng người đó tương lai cùng bên nhau trải qua những khoảng thời gian đẹp nhất, quả thực không có gì hạnh phúc bằng. Lúc Dương Lãnh tới đây tìm cô, Hạ Lâm cho rằng là anh cảm thấy áy náy, muốn nói lời xin lỗi. Lúc đó bản thân Hạ Lâm nghĩ rằng nếu như đúng là vậy thì về sau cô đối mặt với anh như thế nào, liệu còn có thể quay về lúc ban đầu được hay không. Nhưng sau khi nghe anh nói "anh yêu em" thì tất cả những suy nghĩ vụn vặt đó của cô bỗng chốc tan biến. Không ngờ rằng là anh cũng thích mình, cũng yêu mình. Đúng thật là hạnh phúc này chỉ dành cho cô.
Hai người đứng đó nhìn đối phương một hồi, bỗng Dương Lãnh phát hiện được trời đã tạnh mưa, là ông trời cũng ủng hộ anh, ủng hộ cho tình yêu của họ. Nhìn người con gái toàn thân ướt nhẹp, trong lòng bỗng thấy xót.
"Lên xe đi." Nói xong anh cầm tay Hạ Lâm hướng về phía chỗ xe đậu.
Vào trong, Dương Lãnh nhanh chóng lấy chiếc khăn nhẹ nhàng tới về phía Hạ Lâm thì đột nhiên Hạ Lâm ngăn lại:
"Em tự làm được mà."
Dương Lãnh nhất quyết không thuận theo, một lần nữa lấy khăn về phía mình:
"Để anh."
Dương Lãnh hướng khăn về phía cô nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Một lúc sau anh lấy chiếc áo khoá ở đằng sau xe mà khoá lên người Hạ Lâm, vì ở đây không có quần áo để thay nên chỉ đành làm vậy. Chả là trong lúc đi tìm Hạ Lâm, vì quá nóng vội nên Dương Lãnh cởi chiếc áo khoá vứt nó sang một bên. Thấy Dương Lãnh làm vậy, Hạ Lâm bỗng nhìn người trước mắt:
"Anh cứ giữ lấy mặc đi, người cũng ướt hết rồi."
Dương Lãnh mỉm cười nói:
"Anh không sao, anh chỉ lo cho em."
Vừa nói anh vừa lau khô tóc cho cô. Sau khi đã xong, anh cho xe khởi động chạy đi.
"Là 2 năm sao?" Hạ Lâm hướng về Dương Lãnh hỏi.
Dương Lãnh nghe cũng hiểu cô là đang đề cập tới chuyện gì:
"Đúng vậy, nhưng em yên tâm, anh sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể."
Hạ Lâm nghe vậy thì giật mình:
"Không cần, anh cứ từ từ làm, em đợi anh hơn 10 năm còn được, thêm 2 năm nữa cũng không sao."
Dương Lãnh nghe vậy thì trong lòng chợt ngọt, đưa tay xoa đầu cô:
"Ngốc ạ."
Hạ Lâm mặc anh xoa, từ đầu chỉ chung thuỷ nhìn vào khuôn mặt bảnh trai kia.
Bị cô nhìn đến mức chột dạ, Dương Lãnh quả thực không nhịn được nói:
"Đừng nhìn nữa, anh không chắc được điều gì đâu." Cô phải biết rằng tình cảnh hai người hiện tại rất nhạy cảm. Một người con gái toàn thân ướt nhẹp, áo vì dính mưa mà bám chặt vào cơ thể, lấp ló sau chiếc áo khoá mà để lộ ra đường cong mĩ miều, phải nói lúc anh lau tóc cho cô, Dương Lãnh không dám nhìn trực diện vào cơ thể cô mà chỉ chăm chăm vào mái tóc đen nháy. Hiện tại cô lại nhìn anh với biểu cảm đó, cho hỏi có người đàn ông nào chịu được cơ chứ.
Hạ Lâm nghe vậy thì bật cười, hướng ánh mắt về phía trước, không có nhìn anh nữa. Chiếc xe đi được một lúc thì tới nhà Hạ Lâm. Dương Lãnh bước xuống mở cửa xe cho cô:
"Em lên nhà đi, nhớ tắm luôn đấy, đừng để bị cảm."
Hạ Lâm mỉm cười nói:
"Em biết rồi. Anh cũng thế, lái xe cẩn thận nhé." Nói xong cô bước vào nhà. Được một đoạn lại xoay người, Dương Lãnh thấy vậy bất đắc dĩ vẫy vẫy tay với cô ý bảo vào đi, Hạ Lâm chần chừ một hồi mới bước vào.
Dương Lãnh đứng đó một hồi, tận đến lúc anh thấy đèn trên tầng hai sáng lên, lúc đó anh mới yên tâm mà ra về.
Về phía An Kỳ, sau khi nghe câu nói của Tả Dật thì ngạc nhiên vô cùng:
"Nguyên nhân là gì?"
"Tự sát." Tả Dật buông nhẹ một câu.
Tự sát? Vì cái gì? An Kỳ phân vân, bởi vì cô nghĩ nguyên nhân cũng chỉ có xoay quanh mấy chuyện. Ai lại không ngạc nhiên khi nghe được cái tin này chứ? Đường đường là một chủ tịch của tập đoàn nhất nhì, đã có một thời huy hoàng, hô mưa gọi gió giờ lại có kết cục như vậy. Một chuỗi suy nghĩ chạy qua An Kỳ khiến cô ngưng vài giây. Một lúc sau nói:
"Là vì người vợ sao?"
Tả Dẩ không nói gì chỉ gật đầu. Vậy thì đúng rồi, không ngờ tình cảm của Lăng Quân dành cho vợ mình lại sâu nặng đến như vậy. Dù có phải chết thì ông ta vẫn muốn được đoàn tụ với vợ mình. Tả Dật nhìn cốc rượu trước mắt nói:
"Tôi có hỏi qua người giám sát, hẹn đầu giờ chiều mai tới bệnh viện, sẽ nói rõ hơn."
An Kỳ lần này không suy nghĩ nhiều:
"Tôi đi cùng anh."
Tả Dật chợt cười nhưng rất nhanh lấy lại được biểu cảm thường ngày, hướng về phía cô mà nói:
"Vậy mai tôi sẽ qua đón cô."
"Được."
An Kỳ có cảm giác, dường như lần nào hai người họ gặp nhau thì sẽ xảy ra chuyện. Đây gọi là cái duyên gì? Là nghiệt duyên hay sao? Suy nghĩ này vừa vụt qua ngay tức khắc đã bị cô xoá bỏ. An Kỳ đưa mắt nhìn về phía đồng hồ chốc nói:
"Vậy tôi xin phép."
"Để tôi đưa cô về." Tả Dật làm động tác đứng lên.
Thấy đối phương có lời mời An Kỳ trực tiếp từ chối:
"Tôi có đi xe mà."
Thấy An Kỳ từ chối Tả Dật cũng thuận theo:
"Vậy mai gặp."
"Mai gặp."
Nói xong An Kỳ cầm túi xách ra phía cửa.
Tả Dật nhìn chăm chăm vào bóng hình người con gái, đôi mắt anh hiện lên bất đắc dĩ. Hai người họ xem ra quả thực là có duyên. Cái duyên này có lẽ sẽ không dừng ở đây. Tả Dật nhìn một hồi mới rời đi.
An Kỳ lái xe trên con đường đã về đêm, bỗng điện thoại vang lên, An Ký đánh mắt nhìn qua:
"Mọi chuyện sao rồi?"
Đầu dây bên kia trả lời tức khắc:
"Anh gọi là muốn thông báo cho em biết một tin, bọn anh chính thức đến với nhau."
Nghe giọng điệu của đối phương An Kỳ có thể hình dung ra được bộ dạng của Dươngg Lãnh lúc này.
"Vậy chúc mừng hai người."
Dương Lãnh cười cười trong điện thoại nói:
"Cũg có công lao của bà mối trong này mà."
An Kỳ nghe vậy thì bật cười thành tiếng:
"Không dám, không dám."
"Em đang trên đường sao?" Ở đây Dương Lãnh có nghe được tiếng gió tương đối mạnh, đoán chắc là cô đang trên đường.
"Em đang lái xe về." An Kỳ thành thật nói.
"Vậy không phiền em nữa, đi đường cẩn thận." Nói xong không để An Kỳ tiếp lời, Dương Lãnh cúp máy, có lẽ là muốn cô chuyên tâm lái xe, không dám làm phiền.
An Kỳ nhìn con đường trước mắt, xung quanh được bao bọc bằng bóng tối, An Kỳ phải rọi đèn thì may ra mới có một chùm sáng mờ nhạt xuất hiện. Thế giới này có vô vàn câu chuyện xảy ra, buồn có mà vui cũng có. Liệu câu chuyện nào sẽ đến với cô, kết thúc sẽ như thế nào. Nghĩ tới đây chợt một bóng hình xuất hiện trong đầu cô, bóng hình đó mới chỉ xuất hiện chớp nhoáng khiến An Kỳ bị mất lái, cô bỗng bừng tỉnh lập tức đánh lái sang phải. Lúc này An Kỳ mới định thần lại được, nhìn qua đoạn vừa rồi phát hiện suýt chút nữa mình đâm vào gốc cây ngay cạnh. An Kỳ thở phào, cô bỗng cảm thấy mệt mỏi, cho xe tăng tốc về phía trước.