Sau một phen làm ầm ĩ, Hoắc Thiên Kình đi xuống lầu.
Ngồi ở trong phòng, đốt điếu thuốc, đánh. Vừa nghĩ tới Hoắc Viêm Chi lại dám ra tay với con vật nhỏ, lại vẫn là lòng còn sợ hãi.
Cô đơn thuần vô hại, một điểm nhân sinh rèn luyện đều không có, căn bản sẽ không nghĩ về hướng phương diện kia. Sau này, nếu là bị người bán đi, e là còn muốn giúp người ta đếm tiền.
Hiện nay, tự mình lại ra tay đánh cô, bởi vậy, trong lòng cô đối với mình căm ghét chỉ có thể càng sâu. Anh nói với cô cái gì, cô chắc chắn đều không nghe lọt.
Anh lại nặng nề hít một hơi thuốc lá.
Sau đó, nhấn vào cái gạt tàn thuốc, "Mẹ Liễu."
Mẹ Liễu mau chạy ra đây, "Hoắc tiên sinh."
"Đi lên xem cô ấy một chút." Hoắc Thiên Kình trầm ngâm nháy mắt, mới lại có chút không dễ chịu nói: "Tôi vừa ra tay đánh cô ấy, hỏi một chút xem, còn đau không. Thuận tiện... Xem cô ấy có bị thương hay không."
Mẹ Liễu cực kỳ kinh ngạc.
Lần trước Đồng tiểu thư bị thương, chuyện Hoắc tiên sinh vì thế mà tức giận còn rõ ràng trước mắt, hiện nay Hoắc tiên sinh vậy mà tự mình ra tay đánh Đồng tiểu thư, Đồng tiểu thư này là đến phạm vào sai lầm bao lớn?
.........
Mẹ Liễu đi tới. Hoắc Thiên Kình ở dưới lầu, lại đốt điếu thuốc.
Có chút nôn nóng.
Mình như vậy, có chút buồn cười.
Xưa nay anh không để người phụ nữ ở trong mắt, lại bị một con bé quấy nhiễu sứt đầu mẻ trán. Một trái tim, toàn để trên người cô.
Nghe được động tĩnh, anh ngẩng đầu.
Mẹ Liễu từ trên lầu đi xuống.
"Đồng tiểu thư còn đang khóc lóc, chắc là trong lòng oan ức."
Hoắc Thiên Kình hỏi: "Tổn thương cô ấy sao?"
Anh ra tay không nhẹ.
Mẹ Liễu thở dài, "Con bé kia thẹn thùng, vừa bắt đầu làm sao cũng không cho tôi xem. Sau đó tôi nhìn, đỏ một mảng lớn. Da mông non mềm, khẳng định đau."
Hoắc Thiên Kình không lên tiếng, lặng lẽ tắt điếu thuốc, vẻ mặt càng thâm trầm hơn.
Phất tay, làm mẹ Liễu đi xuống.
Không biết qua bao lâu, đã không nghe được tiếng khóc trên lầu.
Hoắc Thiên Kình đến cùng vẫn là lên lầu.
Đẩy cửa đi vào. Động tác thả đến mức rất nhẹ, sợ ầm ĩ đến con vật nhỏ kia.
Trong phòng, cô quả nhiên đã ngủ.
Nhưng cho dù là ngủ, trên mặt oan ức còn không tiêu tan. Khóe mắt mang theo vệt nước mắt nhàn nhạt, cực kỳ chọc người đau lòng.
Lòng Hoắc Thiên Kình có hối hận.
Lại tức giận, cũng không nên ra tay với cô. Cô vẫn còn nhỏ như thế...
Thở dài, đưa tay thay cô lau nước mắt ở khóe mắt cô, động tác, ngay cả mình đều không phát hiện có bao nhiêu dịu dàng.
Vừa định rút tay về, tay, lại bị một bàn tay nho nhỏ đưa ra, bỗng nhiên nắm chặt.
Nhiệt độ nóng hầm hập, và xúc cảm mềm mại kia, làm trong lòng Hoắc Thiên Kình run lên.
Như chỉ lo anh sẽ rời đi, ngón tay nhỏ bé mềm mại trắng như tuyết của cô vững vàng nắm chặt ngón trỏ của anh.
Cụp mắt, tình cảnh ngón tay dây dưa đó, làm trong lòng anh nóng lên, tình triều cuồn cuộn.
"Đồng Đồng..."
Anh trầm thấp gọi cô. Như kích động, như động tình, như nỉ non.
"Ba..." Cô kêu nhỏ, mơ hồ, đau lòng, "Ba ba... Ba đừng tiếp tục bỏ lại con, có được hay không? Con không muốn lại làm cô nhi không ai thương..."