"Tôi hỏi lần nữa —— cô ấy uống mấy viên?" Hoắc Thiên Kình đã mất hết kiên trì. Năm ngón tay kẹp lại cái cổ Hoắc Viêm Chi, kéo căng đến phát trắng. Không chút lưu tình.
Hoắc Viêm Chi gian nan giơ một ngón tay, "Một... Chỉ một viên..."
Hoắc Thiên Kình bán tín bán nghi liếc nhìn Đồng Tích, ánh mắt sâu hơn, lại chuyển tới trên mặt Hoắc Viêm Chi đã dần dần mất đi màu máu, ánh mắt lại là lạnh lẽo thấu xương.
Cuối cùng, buông tay, đá Hoắc Viêm Chi đi thật xa. Hoắc Viêm Chi cũng ở một bên, một trận mạnh mẽ khụ, lớn tiếng thở hổn hển.
Trên giường, Đồng Tích bị làm cho nửa ngủ nửa tỉnh. Muốn mở mắt ra xem xem rốt cục là xảy ra chuyện gì, nhưng mí mắt lại rất nặng lợi hại, khó có thể mở lên.
Trong lòng Hoắc Thiên Kình tức điên.
Tức giận đến mức Hoắc Viêm Chi không thể nghi ngờ.
Càng tức giận con bé này điếc không sợ súng, xe và giường của người đàn ông nào cũng dám lên. Hơn nữa, mặc trên người đây là cái gì?!
Hoắc Thiên Kình chỉ cảm thấy chói mắt.
Cau mày, vỗ vỗ mặt Đồng Tích, "Đồng Tích!"
Đồng Tích đang ngủ say, bị quấy rầy đến, chỉ cảm thấy cực kỳ không thoải mái, giơ tay thiếu kiên nhẫn vung tay anh.
Hoắc Thiên Kình thở một hơi.
Cuối cùng cũng coi như là còn có tri giác.
Nhìn dáng dấp, Hoắc Viêm Chi không lừa gạt mình. Lượng thuốc không lớn, không đến nỗi tổn thương vật nhỏ này.
Không lại gọi cô, chỉ là vén chăn lên, không nói lời gì ôm ngang cô từ trên giường lên.
Cả người cô nhẹ nhàng, ôm vào trong ngực, như là lông chim không có trọng lượng.
Hoắc Thiên Kình có thể ngửi thấy được mùi thơm trên người cô.
Lúc này, trong l*иg ngực cô, lại như trẻ con mới sinh. Nhưng người mà khiến lòng người thương.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô kề sát bộ ngực mình, cảm nhận nhiệt độc của cô, cảm xúc Hoắc Thiên Kình nhất thời cuồn cuộn đến mức dị thường kịch liệt.
Ánh mắt thâm thúy.
Hô hấp lập tức liền nặng rất nhiều.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên, bọn họ đến gần như vậy...
Dù cho, trong lòng bao hàm tình cảm đã sớm nồng nặc đến làm anh sắp không kìm nén được. Nhưng luôn sợ doạ đến vật nhỏ này, vì vậy, kiềm chế, ngột ngạt, ẩn nhẫn...
Nhưng bây giờ...
Cô bé của anh trưởng thành.
Lại như một trái mật đào mọng nước đang dần dần phát dục, càng ngày càng dụ người. Cũng chính là nguyên nhân này, người đánh chủ ý tới cô cũng càng ngày càng nhiều.
Nếu anh lại đối với cô chẳng quan tâm, e là cô thật sự muốn lên giường người khác.
"Hoắc Thiên Kình, ngày món nợ hôm nay em sẽ nhớ!" Trước khi Hoắc Thiên Kình rời đi, Hoắc Viêm Chi bỗng nhiên mở miệng.
Anh đứng lên, sắc mặt còn cực kỳ khó coi.
Bước chân Hoắc Thiên Kình dừng lại, ôm Đồng Tích, trở về, "Lần này, Đồng Tích không có chuyện gì, tôi liền không tính toán với cậu. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu dám nếu có lần sau nữa, tôi tuyệt không dễ tha cậu! Đến lúc đó, đừng trách tôi không niệm tình thân!"
Mỗi một chữ, đều có đầy đủ lực chấn nhϊếp.
Hoắc Viêm Chi nên vui mừng ngày hôm nay còn chưa kịp ra tay đối với Đồng Tích.
Bằng không, ngày hôm nay anh chắc chắn sẽ không ung dung như vậy.