"Nếu xem thường tìm tôi, vậy thì ở nơi này tiếp đi!" Không có nửa phần nhẹ dạ, để lại cậu nói, anh xoay người rời đi.
Một bước, đều chưa từng dừng lại, càng chưa từng trở về.
Nhìn cái bóng lưng tuyệt tình kia, hết thảy buồn bực của Đồng Tích trong nháy mắt hóa thành oan ức. Cả ngày mọi chuyện không như ý, làm cho chóp mũi cô đau xót, nước mắt lập tức liền trượt ra viền mắt.
Sau đó, cô lại cắn môi, tầng tầng lau nước mắt.
Đồng Tích! Không cho phép thất vọng như thế! Chính là không dựa vào anh! Không dựa vào quỷ đáng ghét này!
Lúc Hoắc Thiên Kình rời đi, Thư Nhiễm đã bị người đưa trở về.
Toàn bộ người bên trong đều điều động đến đưa tiễn.
Anh mang đi Thư Nhiễm không chút liên hệ với anh, nhưng lưu lại cháu gái của chính mình, làm cho mọi người ở đây đều cực kỳ đau đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trước khi đi, Hoắc Thiên Kình nói với sở trưởng: "Tối nay sẽ có bác sĩ lại đây thay cô xử lý vết thương, còn hi vọng Vương Trường có thể dàn xếp.."
"Đó là tự nhiên. Chuyện của Hoắc tiên sinh chính là chuyện của tôi."
"Còn có..." Hoắc Thiên Kình dừng lại, nhấc mắt, ánh mắt sâu xa liếc nhìn trong đồn công an. Khuôn mặt nhỏ quật cường, chọc giận anh kia giống như đang ở trước mắt, anh nói: "Liền nói bác sĩ là các người gọi tới."
"... được." Sở trưởng sau khi ngờ vực, cũng là lập tức đồng ý.
Hoắc Thiên Kình không nói cái gì nữa, lên xe Bentley.
Toàn bộ hành trình, ngồi ở chỗ ngồi phía sau anh, tầm mắt trước sau rơi vào trong bóng đêm ngoài cửa sổ. Vẻ mặt thâm trầm.
Ngô Dư Sâm từ trong kính chiếu hậu nhìn boss một chút, "Đồng tiểu thư lần này sợ là thật sự tức rồi."
Tính tình Boss rất bí bách. Làm nhiều nhưng nói ít. Rõ ràng rất quan tâm Đồng tiểu thư, nhưng chưa bao giờ biểu đạt.
Đương nhiên, xét về hai người cách biệt tuổi khá lớn và thân phận của nhau mà nói, boss càng lo lắng phần tâm tư kia của mình sẽ doạ đến cô nhát gan sợ phiền phức.
"Tùy theo cô ấy." Hoắc Thiên Kình nhấn nhấn mi tâm, "Không cho chút dạy dỗ, loại sai lầm này lần sau cô ấy còn phạm tiếp."
Tức giận cô tâm tâm niệm niệm Đình Xuyên như vậy, là tất nhiên.
Thế nhưng càng tức giận cô dám to gan không nói tiếng nào, hơn nửa đêm chạy đến một thành phố khác xa lạ không quen như vậy.
Này là không thể nhịn nhất!
Chỉ là vết thương nhỏ, đã là rất may mắn. Nếu là xảy ra chuyện gì khác, anh càng không cứu được cô!
Hoắc Thiên Kình chợt nhớ tới những câu nói cuối cùng cô lớn tiếng với mình kia, ánh mắt ngầm hạ, đăm chiêu mở miệng: "A Sâm."
"Hả?"
Ngô Dư Sâm từ trong kính chiếu hậu nhìn boss một chút.
"Tôi đối với cô ấy có phải là quá mức nghiêm khắc không, vì vậy làm cho cô ấy sợ tôi như vậy, thậm chí, bây giờ là... Mâu thuẫn tôi?"
Vừa nghĩ tới cô ở trước mặt mình hoảng sợ bất an, lại tới bây giờ mâu thuẫn, anh đột nhiên cười khổ.
Tính cách của anh, luôn luôn như vậy.
Đối với cô, đã xem như là có thêm rất nhiều kiên trì.
"Ngài yên tâm, Đồng tiểu thư chỉ là tính tình bướng bỉnh, nhưng không phải người vô tâm. Ngài đối tốt với cô ấy, một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu. Bây giờ cô ấy còn nhỏ, 18 tuổi ngay cả kỳ phản nghịch còn chưa tới, đối với ngài có mâu thuẫn cũng là nói còn nghe được."