Đồng Tích vẫn không lên tiếng, nghe nói như thế, sắc mặt khó coi cau mày, "Chú thông báo người giám hộ của con? Người giám hộ nào?"
"Đương nhiên là người giám hộ ghi trong tài liệu của cô."
"Hoắc Thiên Kình?" Giọng Đồng Tích không khỏi dương cao hơn.
"Là ai tôi liền không rõ ràng, viên cảnh sát khác phụ trách thông báo. Nói chung, lát nữa đến rồi cô tự nhiên biết."
Đồng Tích thất sắc. Khởi đầu còn bình tĩnh, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới bọn họ thông báo có thể là Hoắc Thiên Kình, cả người liền đứng ngồi không yên.
Thỉnh thoảng nhìn cửa một chút, lo lắng sợ hãi.
Thư Nhiễm động viên vỗ vỗ cô, "Được rồi, cậu đừng như vậy lo lắng. Nói đến chúng ta chỉ là tự vệ, người trong nhà chắc chắn sẽ không trách chúng ta."
"Ba mẹ cậu chắc chắn sẽ không, thế nhưng chú ba của mình lại là không nhất định. Hơn nữa..." Đồng Tích nhớ tới mấy tiếng trước cô và Hoắc Thiên Kình quật cường đối lập như vậy, liền càng ngày càng phiền muộn, "Mình mới nói không gây cho anh ấy phiền phức, bây giờ lại để cho anh đến giúp cô giải quyết việc này, anh khẳng định càng tức giận. Hơn nữa, nếu như biết mình lén lút chạy đi ngồi xe lửa, nói không chừng trực tiếp xé xác mình."
Thư Nhiễm thấy dáng vẻ cô, không giống đùa giỡn.
Mắt có đồng tình, "Chú ba của cậu thật sự khủng bố như vậy sao?"
"Một hồi cậu thấy liền hiểu được." Đồng Tích chán nản gục xuống bàn, cảm giác tâm trạng trầm trọng đến giống như tử tù lên đoạn đầu đài.
......
Sau 20 phút.
Lúc Đồng Tích hầu như muốn ngủ, trong đồn công an một trận náo nhiệt.
"Hoắc tiên sinh, muộn như vậy vì sao ngài đến đây? Xin mời vào! Xin mời vào!"
Nói chuyện chính là sở trưởng, giọng điệu cực kỳ tha thiết.
Đồng Tích vừa nghe đến ba chữ "Hoắc tiên sinh", lập tức liền tỉnh táo. Cả người ngồi thẳng, hai tay căng thẳng đặt trên đầu gối.
Thư Nhiễm cũng mơ mơ màng màng, vuốt mắt, "Chú ba của cậu đến rồi? Lát nữa bảo anh ấy cũng bảo lãnh cho mình đi ra ngoài đi, người nhà mình vào lúc này đều không ở trong nước, khẳng định không liên lạc được. Ô, mình cũng không muốn bị giam hai ngày."
Đồng Tích còn không theo tiếng, nhân viên cảnh sát đã đến rồi, thay đổi giọng điệu lạnh lùng lúc trước kia, rất khách sáo, "Đồng tiểu thư, Thư tiểu thư, xin mời hai vị theo tôi đi ra. Hoắc tiên sinh đang chờ các người."
Đồng Tích không nói lời nào, đứng dậy, nhắm mắt đi ra ngoài.
Thư Nhiễm "ách" một tiếng, "Thái độ này quả thực thay đổi 180° nha, chú ba của cậu là người nào vậy?"
Hai người cùng đi ra ngoài.
Trong đầu Thư Nhiễm còn đang cố gắng phác hoạ dáng dấp chú ba của Đồng Tích.
Lấy Đồng Tích miêu tả mà nói, cái kia phải là một người đàn ông trung niên bụng phệ, già cả lại dữ dằn.
...
Một đường, trong lòng Đồng Tích đều loạn tung tùng phèo.
Rất xa, liền nhìn thấy Hoắc Thiên Kình đang đứng chắp tay ở bên cửa sổ. Anh không có xoay người lại, ánh đèn vàng của đồn công an bao phủ xuống, cho dù là một bóng lưng, cũng làm cho hô hấp Đồng Tích căng thẳng.
Hít sâu một cái, lấy dũng khí đi lên trước, "Chú ba."
Thư Nhiễm nghĩ, chú ba của cô ấy xem ra cũng không phải người đàn ông già, sau này cũng kêu theo một tiếng "Chú ba".
Hoắc Thiên Kình chậm rãi xoay người.