Hoắc Thiên Kình bỏ lại Đồng Tích, trước tiên rời đi.
Bên trong gian phòng, bầu không khí lập tức khôi phục bình thường. Còn lại những người khác, hết thảy không hẹn mà cùng thở một hơi.
Đồng Tích một hồi lâu mới từ trong chấn kinh hồi thần. Bò lên, hốt hoảng sửa lại tóc một chút, còn vẫn cứ không dám nghĩ tới câu nói kia của Hoắc Thiên Kình rốt cuộc là ý gì.
Hậu quả? Anh có thể làm gì mình? Là luộc rồi ăn, hay là cắt rồi rán?
"Không tệ lắm, không nghĩ tới cô còn nhỏ tuổi, lá gan cũng không nhỏ!" Tống Ti Trạch trước khi đi, vỗ vai cô, trong giọng nói tràn đầy khen ngợi.
Đồng Tích không rõ vì sao.
Lục Vân Thâm trước khi đi ra cũng cho cô một cái dấu tay tán thành.
Lệ Trạch Giai nhe răng: "Người dám lớn tiếng với tam gia cuối cùng cũng coi như xuất hiện, sau này, không ngừng cố gắng nha! Xem ra quả thực quá thoải mái!"
"..." Đồng Tích không nói gì.
Không ngừng cố gắng cái đầu anh!
Anh ngược lại thoải mái, cô lại không biết sẽ bị Hoắc Thiên Kình đối phó thế nào!
Cuối cùng, Đồng Tích rủ đầu xuống, ngượng ngùng ra khỏi câu lạc bộ "Vân Đoan". Vừa nghĩ tới mình là đến thảo luận thay đổi chuyện nguyện vọng với anh, đến cuối cùng vậy mà diễn biến thành ầm ĩ lớn, liền cảm thấy phiền muộn.
Thư Nhiễm gọi điện thoại lại đây hỏi tình hình.
Cô rủ đầu xuống, "Không đổi được."
"Không thể nào, chú ba cậu khó nói chuyện như thế sao?"
"... Ừm." Đồng Tích rầu rĩ gật đầu.
Thư Nhiễm nói: "Cậu cũng đừng nhụt chí. Dù sao cách trúng tuyển còn có thời gian dài như vậy, mấy ngày này cậu vẫn quấn quít lấy chú ba cậu, lấy lòng làm anh ấy vui lòng, nói không chừng anh ấy còn có thể hồi tâm chuyển ý."
Lấy lòng Hoắc Thiên Kình?
Đồng Tích có chút đau đầu.
"Cậu không biết chú ba mình là người thế nào, muốn lấy lòng cũng là cần dũng cảm."
"ách, kinh khủng như cậu nói vậy sao? Dù như thế nào, cũng là người bình thường đi."
Đồng Tích nhớ tới hình ảnh anh vừa đe dọa mình, hừ lạnh, "Bình thường cái gì chứ, quả thực chính là Diêm La Vương."
"Nếu như là Diêm La Vương, vậy chuyện cậu nói sau khi tốt nghiệp trung học dọn ra thuê phòng với mình này, còn đáng tin sao?"
Đồng Tích đá cục đá trên đường, nói ra tức giận, "Không biết."
Nếu như dời ra ngoài, có thể sẽ chọc tới chú ba. Nhưng, nếu như không dời ra ngoài, vẫn ở dưới cùng một mái hiên với anh, cũng cực kỳ đau khổ. Quả thực sống một ngày bằng một năm.
Lại nói, bây giờ, liền đánh nát tan giấc mộng của cô, sau này, còn không biết muốn quản thúc cô thế nào.
"Không tiền đồ, cái gì cũng phải nghe chú ba cậu. Anh ta lại không phải ba cậu. Lại nói, cha đẻ của mình đều cổ vũ mình đi ra ngoài đây!"
Đồng Tích than thở.
Ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm không bờ bến, nghĩ đến nguyện vọng của mình, trong lòng càng lúc khó chịu. Nếu như ba mẹ vẫn còn, nhất định sẽ vô điều kiện ủng hộ giấc mộng của cô...
Mà không phải giống như bây giờ, kết quả cô nỗ lực ba năm, bị người không chút tôn trọng đạp lên...
Nghĩ tới những thứ này, mắt, hơi cay cay. Cúp điện thoại, cô phiền muộn mắng: "Hoắc Thiên Kình, anh là đồ cuồng tự đại! Quỷ đáng ghét! Trước đây vì sao liền không phát hiện anh đáng ghét như vậy, bá đạo như vậy, ngang ngược không biết lý lẽ như thế!"