Tổng Tài Thử Hôn

8.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại Edit: Hana Qúy Thư Ny cô bị coi như hàng ế cần thanh lý gấp khiến trong lòng cô thật quẫn bách. Cô may mắn được triệu tập công tác, nhưng hình như điều kiện đối phương đưa ra có gì  …
Xem Thêm

Chương 9
“Chào buổi sáng,Hướng tiên sinh, mời ăn sáng.” Chuẩn bị xong bữa sáng, Quý Thư Ny đi về phía phòng ngủ của Hướng Quân Ngạn, gõ gõ cửa.

Vài giây sau, cửa mở ra, Hướng Quân Ngạn từ lâu đã thay xong tây trang thẳng thắn giống như hắn đã dậy và chuẩn bị mọi thứ xong từ rất lâu.

“Chào buổi sáng.” Hắn trên mặt hình như có chút ý cười.

Ông chủ của nàng tuy ăn nói ác liệt,đáng ghét,dù không muốn thừa nhận nhưng ông chủ của nàng mà cười thì “phi thường mê người“..... Nhưng sự thật đúng là như thế.

“Ngươi rốt cuộc mấy giờ đã dậy rồi???” Nàng cảm thấy mình sáu giờ sáng dậy đã là rất sớm rồi, chuẩn bị bữa sáng cũng không mất nhiều thời gian, nhưng mỗi lần đến kêu hắn dậy đã thấy hắn chuẩn bị xong xuôi.

“Có lẽ sớm hơn ngươi một chút.” Hắn mỉm cười nói. (hana: đây mới là cười nè...siêu cấp lợi hại nha...ta ngất *ngất ing*)

“Ta sáu giờ đã dậy nha.”

“Ta có nghe tiếng ngươi mở cửa.”

“Ngươi thật khoa trương.” Đi đến bàn ăn Quý Thư Ny quay đầu cho hắn một cái liếc mắt:“Có quy định nào ghi là tổng tài phải là người đầu tiên đến công ty sao??”

“Đương nhiên không có.” Hướng Quân Ngạn hơi nhún vai, mặt lại hiện lên ý cười: “Trợ lý của ta còn đến sớm hơn cả ta nữa.”

“Lâm tiên sinh thật đáng thương.” Nàng nhăn mũi nhìn hắn. “Hôm nay uống nước lạc tiên có được không?”

“Hắn thật vừa lòng với tiền lương được trả, Nước lạc tiên à, được.” Hắn đáp lại câu đồng tình của nàng.

“Ta cũng nghĩ thế.” Nàng đến bên hắn, giúp hắn rót đầy một cốc nước trái cây vàng óng.”Ta hôm nay sẽ đi mua đồ ăn, ngươi có muốn ăn món gì không?”

“Ngươi quyết định là tốt rồi.” Chờ nàng ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống.

Hắn chưa từng nói chuyện nhiều như thế vào sáng sớm, thật lãng phí nước bọt vô ích, có điều ở chung với nàng chưa đến một tháng, Hướng Quân Ngạn đã phát hiện, ở trước mặt nàng hắn tựa hồ trở nên không giống như bình thường, nàng có một loại hấp dẫn kỳ lạ, hấp dẫn khiến hắn phải mở miệng nói chuyện, hơn nữa sau lần va chạm đâu tiên ấy hai người hình như đều đã tìm được điểm cân bằng trong cách nói chuyện với đối phương.

Lại là nàng quyết định? “Ngày nào đó ta nấu “trùng trùng đại tiệc” xem ngươi có dám ăn hay không?” Nàng nhịn không được than thở.(hana: món này là mấy con côn trùng ấy...á á.*lè lưỡi*.)

Hắn nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của nàng, giương mắt nhìn về phía nàng, đợi nuốt xong thức ăn trong miệng, hắn nhíu mày trả lời: “Nếu ngươi dám ăn, ta không thành vấn đề.”

Hắn nhớ rõ nàng lúc trước nàng có hỏi hắn ăn cơm có phải nấu gì đặc biệt không, hắn nói cứ nấu như nàng vẫn nấu bình thường là được rồi.

“Ta đương nhiên không dám.” Nàng vẻ mặt ghê tởm lè lưỡi, thành thật thừa nhận, tiếp theo cũng ngồi xuống cùng ăn cơm, không hề đả động đến đề tài đáng sợ này nữa.

Hắn cười nhạt, tiếp tục thưởng thức bữa sáng.

Trong khi ăn cơm hắn phát hiện trên bàn ăn đang trải một cái khăn trải bàn lạ, trước khi nàng đến trong nhà không hề có cái này: “Lại là ngươi làm à?” Hắn kéo một góc của chiếc khăn.

“Đúng rồi, là tác phẩm mới của ta, mặt trên là hoa linh lan!” Nàng hưng phấn thuyết minh.

Linh lan? Hướng Quân Ngạn “tựa tiếu phi tiếu”* nhìn hình dáng được thêu trên khăn hồi lâu nói: “Thật đặc biệt.” (hana: (*) cười mà như không cười, sao ta thấy anh này cứ BT thế nào á, cư mà ta thích á)

Đương kim mũi chỉ thêu không phải là kém, có điều bản vẽ này nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống cái đồng hồ quả lắc, chính vì thế mà có lẽ dù có thêu đẹp đến mấy cũng chỉ có thể dùng hai chữ “đặc biệt” để hình dung thôi. (hana: giờ thì ta đã hiểu sao anh cười đểu)

“Thật vậy sao?” Hiển nhiên nàng khi thấy hắn cười sẽ nghĩ là hắn đang tán thưởng mình. “ Đây chẳng qua là cái mà mấy tháng trước ta làm vẫn chưa có bán được, ta nghĩ hiện nay mọi người rất ít dùng khăn trải bàn nên ta cũng không có ý định mang bán nữa.” ngữ khí của nàng nói ra có một tia tiếc nuối.

“Ân...... Ta căn bản cũng không nghĩ sẽ dùng khăn trải bàn.” Hướng Quân Ngạn quyết định nương theo ý nàng, phụ họa.

Đây vốn không phải cá tính của hắn, hắn vốn chẳng quan tâm đến cảm nhận của đối phương bao giờ, có chuyện thì nói thẳng ra, có điều lần này hắn muốn xem phản ứng của nàng, hắn phát hiện cho dù hắn không khen ngợi nàng, nàng cũng sẽ “tự đắc này nhạc” ( hana: hình như có ý là tỷ ấy tự mãn về sản phẩm của mình ấy), từ troi lời nói tìm được sự tự hào, ca ngợi, lạc quan khiến hắn cảm thấy tò mò, nhưng đồng thời phản ứng của nàng cũng khiến cho hắn cảm thấy “lạc thú” (thú vui ấy)

Mắt thấy có trò vui xem, sao không làm? (hana: anh này biếи ŧɦái thật)

“Hiện tại vì việc nhà cũng tốn khá nhiều thời gian, vì thế không giống trước kia, rất nhanh có tác phẩm mới.” Nàng cầm cái chén nói nhỏ.

“Trong nhà chỉ cần sạch sẽ ngăn nắp là tốt rồi, thời gian của ngươi có thể không cần gò bó quá, thoải mái chút cũng được.” Dùng cơm xong, bình thường hắn sẽ xem qua một chút văn kiện trước khi đi làm, tám giờ hắn sẽ đi làm, nhưng thời gian gần đây hắn đã dành không ít thời gian vốn để xem văn kiện lại đem cùng nàng nói chuyện.

“Ta đã sắp xếp ổn thỏa, ta thích làm việc nhà, làm xong mọi chuyện rồi làm việc kia cũng không sao, có điều mỗi ngày đều cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.” Nói tới việc nhà, Quý Thư Ny lộ ra niềm vui thích, cười tươi.

“Ngươi quản lý nhà của, quét dọn vô cùng sạch sẽ.” Hắn chân thành nói.

Không còn một hạt bụi khiến cho hắn nghĩ trong vòng nửa tháng không cần gọi đến đội phục vụ vệ sinh đến dọn dẹp, điều kiện hắn đặt ra vô cùng khắc nghiệt, nhưng vẫn biết là “ nhân vô thập toàn” (người không thể hoàn hảo), nữ nhân bây giờ chuyện lo liệu việc nhà chu toàn thật hiếm có, nếu những lúc cần kíp bận rộn có thể gọi người đến giúp thì không nói, cái hắn ghét nhất chính là mấy cô nàng đại tiểu thư không biết làm gì.Hắn biết bản thân không có đủ nhẫn nại để chiều theo các nàng ấy.

Nhưng nàng lại có khả năng ngoài dự kiến của hắn,không chỉ quét tước, khả năng nấu ăn của nàng còn khá là hợp với khẩu vị của hắn.

Càng làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn là cá tính của nàng và hắn khác nhau như thế mà lại có thể ở chung lâu như thế.

“Cám ơn.” Nàng vui vẻ nhận lấy câu nói mà nàng cho rằng đang ca ngợi mình.”Ta chính là thích làm những thứ này, có điều khả năng ghi nhơ của ta lại không tốt, nếu chỉ dựa vào những thứ này thì không thể kiếm đủ sinh hoạt phí.” Nàng làm một cái mặt quỷ tự giễu.

“Ngươi có thể xem nó làm thú vui, coi như khoản thu nhập kiếm thêm.”

“Đúng rồi, như thế áp lực sẽ giảm đi không ít nha.” Một chút thoải mái hiện lên trên khuôn mặt nàng: ‘Bình thường ở nhà mẹ ta luôn dọa đem mấy thứ này đốt đi a.”

Nghe vậy, hắn nhìn đến cái khăn bàn thêu hình “Đồng hồ quả lắc”, thấy mẹ nàng từng có ý định đốt nó thì mới thay đổi quyết đinh: “ Ít nhất bây giờ ngươi không cần lo mấy chuyện như thế nữa.”

“A, ý của ngươi là ta không chống được ba tháng hay sao? Đã sắp qua một phần ba thời gian rồi nha.” Nàng kháng nghị.

“Ta là lo lắng sau này ngươi sẽ là người bỏ của chạy lấy người, cho nên trước mắt ta tốt nhất nên biểu hiện thật thân thiện hòa ái “ (hòa bình, yêu thương lẫn nhau).Hắn lại mỉm cười. (hana: *ngất*)

Mới đây thôi hắn cho rằng mình rất hài lòng về nàng, nhưng quan trọng là ý của nàng thế nào hắn chưa biết, nếu sau thời gian ba tháng nàng không chịu được, đổi ý thì hắn sẽ phải làm thế nào.

“Ngươi là đang nói lần đầu chúng ta gặp nhau biểu hiện đó là thân thiện hòa ái hay sao?” Nàng nhăn nhó, giọng nói có ý nghi ngở cố tình được kéo cao lên.

“Coi như vậy đi.” Hắn gật gật đầu.

“Gϊếŧ ta đi.” Nàng trợn trừng mắt.

Câu trả lời của nàng vô cùng buồn cười khiến hắn cười lớn thành tiếng.

Thêm Bình Luận