Chương 3

CHƯƠNG 3

Người đàn ông lúc nào trong lòng cũng nhớ đến người khác như thế, cuộc hôn nhân như vậy, cuối cùng cô còn ý nghĩa gì để tiếp tục kiên trì chứ?”

Sau khi về nhà, giúp việc chào hỏi Trầm Mặc Ca, cô đều như không nghe thấy.

Cô nhìn phòng ngủ hai màu trắng đen hoàn toàn không có sự tham dự của mình, đột nhiên cảm thấy mình như một chú hề vậy. Còn cuộc hôn nhân của cô thì như một vở kịch, bây giờ thật sự nên kết thúc rồi.

Trầm Mặc Ca đợi Diệp Nam Huyền một đêm.

Một cuộc điện thoại anh cũng không gọi về. Sự thờ ơ như thế giống như kim đâm vào lòng cô vậy.

“Cục cưng, xin lỗi, mẹ không thể nào cho con một gia đình đầy đủ. Nhưng con yên tâm, sau này mẹ sẽ yêu thương con gấp bội.”

Trầm Mặc Ca nước mắt đầy mặt, lại ký tên lên đơn ly hôn đã đánh máy cả đêm.

Mỗi một bút đều như rạch vào lòng cô, khiến máu chảy đầm đìa.

Trầm Mặc Ca ký tên xong, tháo nhẫn kết hôn Diệp Nam Huyền đưa cho cô xuống, đặt lên đơn ly hôn.

Trước đây cô từng xem chiếc nhẫn này như bảo bối, ba năm, nhẫn đã sớm để lại dấu vết trên ngón tay của cô, bây giờ tháo xuống, dấu vết vẫn còn đó, giống như tình yêu của cô với Diệp Nam Huyền vậy, để lại dấu vết, làm cách nào cũng không xoá đi được.

Trầm Mặc Ca cảm thấy mình rất vô dụng, cô sợ mình lại mềm lòng, dứt khoát xách hành lý rời khỏi nhà.

“Bà chủ, cô Sở không được khoẻ, Tổng Giám đốc Diệp ở bên cô ấy. Tổng Giám đốc Diệp dặn dò chúng tôi đưa bà chủ ra nước ngoài, bây giờ sẽ xuất phát.”

Trầm Mặc Ca vừa bước ra ngoài đã thấy vệ sĩ của Diệp Nam Huyền chặn đường cô, lời nói ra khiến Trầm Mặc Ca nổi giận.

“Dựa vào cái gì muốn tôi ra nước ngoài? Tôi không đi!”

“Xin lỗi bà chủ, Tổng Giám đốc Diệp nói cái này không phải do cô quyết định!”

Vệ sĩ nói xong thì vội vàng tiến lên, vỗ một cái khiến Trầm Mặc Ca hôn mê, kéo cô lên xe.

Cô bị người ta kéo tới một nhà kho, sau đó quần áo bị cởi ra, một người đàn ông nằm bên cạnh âu yếm cô. Camera bên cạnh răng rắc chụp xuống, các tư thế lúng túng đều bị chụp một lần.

“Cô Sở, tất cả đã làm xong rồi.”

Sau khi người bên cạnh chụp xong tất cả thì gọi điện thoại cho Sở Mộng Khê.

Sở Mộng Khê cười lạnh nói: “Tốt lắm, lát nữa đăng mấy tấm ảnh này lên mạng, tôi không tin Nam Huyền còn cần một người phụ nữ cắm sừng mình làm vợ, sau khi ra ngoài xử lý sạch sẽ chuyện này.”

“Vâng.”

Người đàn ông cúp máy xong thì đổ dầu hoả xung quanh nhà kho, sau đó châm lửa.

Ngọn lửa dần bốc lên, nhiệt độ không khí xung quanh nóng hầm hập, khiến người ta cảm thấy khó thở.

Trầm Mặc Ca tỉnh lại trong hôn mê, xung quanh đã là một biển lửa. Khói đặc khiến cô sặc đến không mở miệng được, ngọn lửa lại vô tình cắn nuốt lấy cô.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Trầm Mặc Ca không thèm quan tâm việc cả người mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, quơ cây gậy bên cạnh đập lên cửa nhà kho, lại nghe thấy tiếng vệ sĩ vang lên bên ngoài.

“Bà chủ, thật xin lỗi, tất cả chuyện này đều là Tổng Giám đốc Diệp dặn dò. Cô yên tâm đi đi, Tổng Giám đốc Diệp sẽ chọn một ngôi mộ tốt nhất cho cô.”

Trầm Mặc Ca khựng lại.