Chương 26
Kiên trì gõ cửa khoảng mười phút, lúc này Trầm Mặc Ca mới đứng dậy đi ra.
Cô mặc đồ ngủ rộng rãi nhưng vẫn không che được dáng người tuyệt đẹp của mình. Cô xoã tóc, đi chân trần, hờ hững nói: “Ai vậy? Thật mất lịch sự!”
Diệp Nam Huyền đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Trầm Mặc Ca lười biếng, Trầm Mặc Ca tuỳ tính đều khiến anh nhớ lại vợ mình.
“Mặc Ca…”
Anh vô thức khẽ gọi một tiếng lại khiến Trầm Mặc Ca sững sờ tại chỗ.
Sao lại là anh?
Mặc dù biết mình sống ở nhà Mễ Tiểu Anh sẽ khiến Diệp Nam Huyền nảy sinh nghi ngờ, nhưng cô không ngờ anh lại tìm tới nhanh như vậy.
Vẻ hoảng loạn lướt nhanh qua đáy mắt cô, Trầm Mặc Ca nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, thậm chí không tự nhiên kéo kéo cổ áo, ho khan một tiếng rồi nói: “Tổng giám đốc Diệp, sao anh lại tới đây?”
Tiếng “tổng giám đốc Diệp” này đã kéo thần trí Diệp Nam Huyền lại.
Anh hơi nheo mắt lại, tựa như X-quang quét qua người Trầm Mặc Ca như muốn nhìn thấu cả người cô.
Lòng bàn tay Trầm Mặc Ca đầy mồ hôi nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Diệp, ánh mắt anh sẽ khiến người khác hiểu lầm đó. Nếu để phu nhân chủ tịch tương lai kia của nhà anh nhìn thấy thì có lẽ tôi lại gặp nạn rồi.”
“Rốt cuộc cô là ai?”
Diệp Nam Huyền không định vòng vo với Trầm Mặc Ca mà hỏi luôn, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô.
Trước kia Trầm Mặc Ca sợ nhất đôi mắt này của anh, dường như nó có thể nhìn thấu lòng người, mặc dù bây giờ đã rèn luyện năm năm nhưng cô vẫn hơi sợ sệt, lại không thể không ép mình phải nhìn thẳng Diệp Nam Huyền.
“Tổng giám đốc Diệp cảm thấy tôi nên là ai?”
Cô cười tươi như hoa, đôi mắt trong veo, thậm chí còn mang theo một tia mê hoặc.
Nếu là người phụ nữ khác thì Diệp Nam Huyền sẽ không chút do dự quay người, nhưng Trầm Mặc Ca trước mắt lại cho anh quá nhiều nghi ngờ.
Bỗng Diệp Nam Huyền tiến lên, dồn Trầm Mặc Ca vào tường.
“Cô Thẩm, tốt nhất cô đừng giở trò với tôi, Diệp Nam Huyền tôi không phải người mặc cho người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay. Trêu chọc tôi thì cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ thịt nát xương tan.”
Anh cách cô rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương. Hai tay Trầm Mặc Ca siết chặt nhưng nụ cười lại càng thêm xán lạn.
“Tổng giám đốc Diệp như này được coi là đang chòng ghẹo tôi sao? Hay đây là thủ đoạn giữ nhân tài của tập đoàn Hoàn Trí các anh?”
“Trầm Mặc Ca, cô tới đây có mục đích gì? Đừng nói với tôi rằng cô không biết nơi này có liên quan gì với vợ tôi. Cô và cô ấy có tên giống nhau, lại cùng quen biết Mễ Tiểu Anh, lẽ nào mọi chuyện đều là trùng hợp?”
Hơi thở Diệp Nam Huyền có phần dồn dập.
Hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt Trầm Mặc Ca, thậm chí cô có thể cảm nhận được lực độ của cơ ngực đằng sau lớp áo sơ mi của anh.
Anh vẫn mê người như vậy!
Tiếc rằng, anh là một người không có trái tim.
Mắt Trầm Mặc Ca hơi nheo lại, cô thấp giọng nói: “Vợ của tổng giám đốc Diệp? Là cô Sở đó sao?”
Cô ngẩng đầu lên lần nữa thì đáy mắt đã không còn bất kỳ cảm xúc gì, sạch sẽ như nước suối trong.