Chương 22
“Khả năng ăn nói nhanh mồm nhanh miệng của cô Thẩm và khả năng thiết kế thiên phú của cô thật khiến người khác phải nhìn với cặp mắt khác.”
Diệp Nam Huyền hờ hững nói, có điều vẫn buông tay cô ra.
Anh có một thoáng hoảng hốt, luôn cảm thấy trên người Trầm Mặc Ca có cảm giác quen thuộc khiến anh không kìm được muốn thăm dò.
Trầm Mặc Ca lại cười lạnh nói: “Tổng giám đốc Diệp vẫn nên giải quyết chuyện gia đình trước đi.”
Nói rồi cô ra khỏi tập đoàn Hoàn Trí, có điều lần này Diệp Nam Huyền không ngăn cản cô.
Sở Mộng Khê thấy Trầm Mặc Ca ra khỏi tập đoàn Hoàn Trí mới bước lên, hơi bất an nói: “Nam Huyền, em không biết cô ấy là nhà thiết kế hợp tác với công ty chúng ta, nhưng thật sự là cô ấy khıêυ khí©h em trước! Em…”
“Cô đến đây làm gì?”
Sắc mặt Diệp Nam Huyền lạnh như băng khiến Sở Mộng Khê càng lo lắng không yên.
“Em thấy anh chưa ăn sáng, sợ anh đói mà làm việc thì không tốt cho dạ dày nên em mang ít đồ ăn tới cho anh. Nam Huyền, em không cố ý, anh đừng giận em được không?”
Sở Mộng Khê vô cùng đáng thương kéo ống tay áo Diệp Nam Huyền.
Diệp Nam Huyền nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén đó khiến Sở Mộng Khê có phần không chịu nổi.
“Nam Huyền…”
“Là cô động tay trước?”
Anh không thể quên được khi vừa ra khỏi thang máy nhìn thấy vẻ mặt như người đàn bà đanh đá của Sở Mộng Khê, trong lòng cực kỳ khϊếp sợ.
Sở Mộng Khê vốn định phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Diệp Nam Huyền, cô ta không khỏi nuốt nước bọt rồi nói: “Vâng, nhưng là vì…”
“Cô ấy là nhà thiết kế ô tô nổi tiếng nhất của tập đoàn H`J nước Mỹ – Lisa, cũng là nhà thiết kế mà lần này bằng mọi giá tôi cũng muốn mời được. Bây giờ cô lại để cô ấy đi mất, công ty tổn thất ít nhất ba trăm tỷ, còn chưa tính tổn thất về mặt chữ tín. Sở Mộng Khê , tôi không cần biết cô dùng cách gì để cầu xin cô ấy tha thứ, sáng mai tôi muốn cô ấy tới tập đoàn bàn chuyện hợp tác với tôi, nếu không cô đừng trách tôi đuổi cô ra khỏi nhà họ Diệp!”
Diệp Nam Huyền nói xong thì nhấc chân rời đi.
Sở Mộng Khê sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
“Không! Nam Huyền, anh đừng đối xử với em như vậy! Em là mẹ của Diệp Tranh , anh đuổi em đi rồi Diệp Tranh phải làm sao? Nam Huyền, em sai rồi, em thật sự không cố ý.”
Bỗng nhiên cô ta ôm lấy cánh tay Diệp Nam Huyền đau khổ cầu xin.
Năm năm rồi.
Cô sinh Diệp Tranh , cũng dựa vào thân phận cháu đích tôn nhà họ Diệp của Diệp Tranh mà thành công bước vào nhà họ Diệp, nhưng thái độ của Diệp Nam Huyền đối xử với cô lại khác nhau một trời một vực.
Anh đối xử với Diệp Tranh rất tốt, gần như là dành hết những điều tốt đẹp cho Diệp Tranh, nhưng đối với người mẹ ruột là cô thì Diệp Nam Huyền lại đối xử như người xa lạ.
Mọi người đều cho rằng Diệp Nam Huyền đối xử với cô rất tốt, về mặt vật chất đúng là anh luôn thoả mãn cô, nhưng điều cô muốn là được làm vợ Diệp Nam Huyền anh chứ không phải với thân phận không rõ ràng là mẹ của Diệp Tranh sống ở nhà họ Diệp.
Nhưng Diệp Nam Huyền lại nhắm mắt làm ngơ với cô, dù cho cô dùng hết mọi thủ đoạn cũng không thể bước vào phòng ngủ Diệp Nam Huyền chứ đừng nói là vào lòng anh. Bây giờ Diệp Nam Huyền lại nói muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Diệp, điều này với Sở Mộng Khê mà nói đúng là sét đánh giữa trời quang.
“Em đi cầu xin người phụ nữ kia! Em đi cầu xin cô ấy! Nam Huyền, anh đừng chia rẽ em và Diệp Tranh ! Năm đó vì sinh thằng bé mà em suýt nữa đã mất máu mà chết, anh quên hết rồi sao?”