Chương 12
Nữ hầu gật đầu, không dám phản bác một câu.
“Chuyện hôm nay tôi sẽ báo cho quản gia để xử phạt các cô theo quy tắc, nếu còn có lần sau thì các cô đi luôn đi.”
“Cậu cả, chúng tôi biết lỗi rồi, xin cậu đừng so đo với chúng tôi.”
Tiêu Vinh nhìn Thi Nhân: “Nói xin lỗi tôi vô ích, phải xin lỗi cô ấy.”
“Mợ ba, chúng tôi sai rồi, mong cô rộng lượng tha thứ cho chúng tôi đi.”
Thi Nhân nhận thấy nữ hầu rất không tình nguyện. Cô thản nhiên nói: “Thôi.”
Nữ hầu tái mặt rời đi, Tiêu Vinh quan tâm nói: “Người hầu không hiểu chuyện, em đừng để tâm.”
Thi Nhân lắc đầu: “Cảm ơn anh.”
“Em khách sáo thế làm gì, sau này chúng ta là người một nhà mà. Đúng rồi, ông nội kêu anh tới hỏi em, tối qua em thành công không?”
Thi Nhân lập tức đỏ mặt. Một người đàn ông đến hỏi mình đêm qua có lấy tϊиɧ ŧяùиɠ thành công không, nghĩ kiểu gì cũng thấy là lạ.
“Khụ, em dâu đừng nghĩ nhiều, ông nội quá muốn bế chắt trai thôi mà. Bên ngoài vẫn đồn rằng cậu ba nhà tôi có vấn đề, bọn anh đều rất quan tâm đến thân thể cậu ấy, em có thể nói cho anh biết tình huống cụ thể không?”
Thi Nhân bỗng hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Vinh. Anh ta vẫn trông lịch sự như trước kia, khiến người ta không thể nào ghét nổi.
Cô suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thực ra tối qua tôi đã thất bại, cuối cùng còn bị anh ta đuổi ra ngoài. Anh ta thích sạch sẽ, không chịu cho tôi đến gần.”
Chẳng phải Tiêu Vinh là người thân của anh ta hay sao? Tại sao còn phải hỏi cô tình huống thân thể của Tiêu Khôn Hoằng? Thi Nhân cảm thấy có gì đó sai sai.
“Vậy à? Em dâu vất vả.” Tiêu Vinh không tiếp tục gặng hỏi. Sau đó hai người cùng nhau xuống phòng khách. Lúc ăn bữa sáng, ông cụ bỗng nói: “Khôn Hoằng, sau này vợ con sẽ đi theo con làm trợ lý, chăm nom cuộc sống hằng ngày cho con.”
Tiêu Khôn Hoằng ném đũa lên bàn, phát ra tiếng động chói tai. Anh lạnh lùng nhìn Thi Nhân, sau đó chuyển động xe lăn, lạnh lùng bỏ lại một câu: “No rồi.”
Thấy Tiêu Khôn Hoằng rời đi, Thi Nhân cũng không rảnh tiếp tục ăn sáng mà vội vã đuổi theo. Cô mặt dày mày dạn cùng lên xe, lặng lẽ ngồi trong góc.
“Tiêu Vinh cho nhà họ Thi các cô bao nhiêu tiền để cô gả cho một kẻ tàn phế như tôi? Anh ta hao hết tâm tư cài cô vào bên cạnh tôi, muốn cô làm gì?”
Bầu không khí trong xe cứng đờ, Thi Nhân kiên trì đáp: “Tôi không biết.”
“Không biết ư? Các cô cho rằng tôi bị ngu hả? Nhà họ Thi cố ý đưa một dứa con gái mất trinh đến đây, cũng không biết vá màиɠ ŧяiиɧ lại cho cô ta mà đã đưa lên giường tôi, thật sự cho rằng tôi chưa từng thấy phụ nữ bao giờ à?”
Khuôn mặt Thi Nhân nóng rát, cô thật sự không biết. Nhưng cô lại không thể phản bác.
“Chột dạ hả? Cô với Tiêu Vinh thân cận như thế, có phải anh ta định cho cô mang thai, sau đó cho tôi đổ vỏ không?”
“Anh nói bậy! Anh ấy không phải là người như thế!”
Thi Nhân vừa dứt lời liền cảm thấy nhiệt độ chung quanh giảm xuống, ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông như lưỡi dao cắm trên người cô.
“Dừng xe!” Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nhìn cô: “Cút xuống! Nếu cô bảo vệ anh ta đến thế thì nói với ông nội là gả cho anh ta đi!”
Thi Nhân cứ thế bị đuổi xuống xe. Cô đứng dưới nắng hè chói chang, bụng đói meo đi trên đường núi, không mang theo bất cứ thứ gì.
Hơn mười phút sau, xe của Tiêu Vinh đỗ lại bên cạnh cô: “Sao em lại ở đây? Mau lên xe đi.”
Sau khi Thi Nhân lên xe, Tiêu Vinh đưa một hộp điểm tâm cho cô: “Hình như sáng nay em chưa ăn gì cả, ăn tạm lót dạ đi.”
“Cảm ơn.” Thái độ của Tiêu Vinh chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Thi Nhân không từ chối mà nhận hộp điểm tâm, bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Thi Nhân mới cảm giác như được sống lại.
“Em dâu, thực ra lúc nãy em có thể gọi điện cho anh sớm một chút, thế thì sẽ không cần đi bộ trên đường lâu như thế.”
“Bây giờ tôi không có điện thoại.”
Lúc bị nhốt ở nhà họ Thi, di động của cô đã bị tịch thu.
Tiêu Vinh ngẫm nghĩ: “Vậy thì đến trung tâm thương mại một chuyến. Vừa lúc bộ đồ của em cũng không phù hợp mặc đi làm.”
Thi Nhân đỏ mặt, thực ra cô không có quần áo để thay, bộ đồ này cô mặc từ hồi hôm qua. Nghĩ đến đây, cô thậm chí không thể nói từ chối.
Hai người đến trung tâm thương mại, Tiêu Vinh dẫn cô đi thử đồ công sở, sau đó kêu trợ lý đưa điện thoại lại đây, sim cũng đã được làm sẵn.
Thi Nhân cảm kích nói: “Cảm ơn anh. Tôi sẽ trả tiền cho anh nhanh thôi.”
“Nói chuyện tiền nong làm gì. Chi bằng sau này em mời anh ăn cơm đi.”
Thi Nhân cảm thấy đúng là mình nên mời anh ta ăn cơm, nhưng tiền thì vẫn phải trả.
Tiêu Vinh đưa cô đến công ty, đúng lúc gặp Tiêu Khôn Hoằng họp xong đi ra. Anh ta thấy Thi Nhân mặc váy công sở màu đen, tất đen ôm chặt đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp của cô. Ánh mắt anh ta tạm dừng trên đùi cô một chút, phản xạ nhíu mày: Có phải cái váy này hơi ngắn không nhỉ? Còn nữa, buổi sáng Thi Nhân không mặc bộ đồ này. Ai đã mua cho cô ấy?