Lời xin lỗi phát ra từ miệng Tần Nhã Linh tựa như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim yếu mềm của hắn khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế.
Hít sâu một hơi, hắn đứng thẳng người, không tiếp tục giam giữ Tần Nhã Linh trong ngực nữa. Hắn cần phải bình tĩnh, bình tĩnh để bản thân có thể kiên cường thêm một chút chống chọi với sự thờ ơ lãnh đạm của cô.
Qua một lúc, hắn thở dài một hơi rồi nhìn sâu vào mắt cô, nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh muốn gặp em không phải để truy vấn em bất cứ điều gì, anh muốn giải thích cho em biết lý do anh gạt em. Anh đích thực cố tình, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em lâu hơn một chút mà thôi. Anh sợ một khi anh khỏi hoàn toàn rồi, anh sẽ không còn lý do nào để giữ em lại bên mình nữa."
Trầm ngâm vài giây xem phản ứng của cô, hắn nói tiếp: "Mấy ngày nay không có tin tức của em, anh thật sự rất lo lắng, thậm chí là sợ. Anh không hiểu tại sao bản thân lại trở nên như vậy. Khi anh nhận ra rằng anh thật sự rất nhớ em, chỉ muốn ngay lập tức chạy đi tìm em, chỉ để được nhìn thấy em. Anh thậm chí không thể tập trung làm bất cứ việc gì khi trong đầu tràn ngập hình bóng của em. Chính anh cũng không muốn tin, nhưng là sự thật. Từ lúc nào anh cũng không biết, nhưng anh không thể kiểm soát nổi bản thân mình!"
Hắn nắm lấy bàn tay cô đặt vào ngực mình, chân thành nói: "Em tin thì tốt, không tin cũng chẳng sao. Anh chỉ muốn nói với em một câu từ tận đáy lòng: Nhã Nhã, anh yêu em!"
Cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay cùng hơi ấm từ bàn tay người đàn ông đang thâm tình nhìn cô nói yêu cô, Tần Nhã Linh thật sự ngây ngốc, thậm chí hoá đá tại chỗ.
Cô không dám tự lừa mình dối người, nói cô không cảm động là giả, nhưng nếu nhận tấm chân tình này, cô thấy mình không xứng đáng, đúng hơn là cô không dám nhận.
Đời này của cô đã quyết tâm không yêu bất cứ một ai nữa, mục đích sống của cô chỉ là sự trả thù. Cô không cách nào gạt bỏ những tủi nhục mà cô đã phải trải qua kể cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Người đàn ông trước mắt này ưu tú như vậy, thâm tình như vậy, cô thật sự không xứng với hắn. Hắn đáng nhận được một tình yêu trong sáng, khắc cốt ghi tâm từ một người phụ nữ hoàn mỹ chứ không phải một người tràn ngập hận thù như cô.
Tần Nhã Linh cúi gằm mặt cố tình né tránh ánh mắt của hắn, chỉ sợ nếu cứ nhìn sâu vào ánh mắt ấy, cô sẽ không thể kiểm soát được bản thân mà đắm chìm vào đó. Bàn tay cũng muốn rút về, nhưng hắn lại càng nắm chặt hơn, cô không cách nào thoát khỏi sự cứng rắn của hắn.
Thấy cô không ngừng tránh né, Tề Phong tay còn lại nâng cằm cô lên đối diện với mình: "Nhìn anh, nói cho anh biết, chẳng lẽ em không có chút tình cảm nào với anh thật sao?"
Ánh mắt họ một lần nữa giao nhau, hắn đã nhìn thấy vẻ lưỡng lự trong mắt cô. Cô còn muốn né tránh, muốn tự gạt bản thân mình?
"Tôi...!"
Tần Nhã Linh không thể nói nên lời. Cô thật sự có chút rung động, nhưng phần tình cảm này, cô không thể nhận, càng không có tư cách nhận. Bản thân tự nhủ phải trấn tĩnh không được lạc lối.
"Gọi tên anh, a Phong!"
Lời nói dịu dàng da diết như thôi miên phát ra từ miệng người đàn ông kia, cô như lạc mất hồn thốt ra tên anh: "A Phong!"
"Đồng ý ở bên cạnh anh có được không?"
"Tôi...!"
Chỉ một tiếng duy nhất rồi lại im bặt, cô cố hết sức mình thoát ra khỏi gọng kìm của hắn, quay lưng lại cố gắng hít thở.
Vòng tay trở nên trống trải, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng mỏng manh bị mây mù che lấp, mong xua tan nỗi cô đơn thất vọng trong lòng.
Miệng gượng cười mà lòng đau thắt, hắn tự nói với chính mình: "Vì sao lại quay lưng lại với anh? Vì sao không đón nhận phần tình cảm này của anh? Là vì anh chưa đủ chân thành cho nên em không cảm nhận được?"
Cố gắng dìm cảm xúc nghẹn ngào xuống đáy lòng, hắn tiến một bước vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh của cô, cho mình một hi vọng cuối cùng.
"Nhã Nhã, đừng gạt anh ra, nghe anh nói một câu cuối cùng thôi!"
Đang muốn cố sức thoát khỏi cánh tay hữu lực kia thì người phía sau bỗng lên tiếng, cô thôi không vùng vẫy mà lặng im trong lòng hắn.
"Anh không giỏi nói những lời hoa mỹ, cũng chưa bao giờ tỏ tình với ai, cũng chưa từng yêu một ai. Anh biết, lúc này anh nói yêu em sẽ khiến em khó xử, thậm chí không tin anh. Xin em cho anh thêm chút thời gian để anh chứng minh cho em thấy, cũng không buộc em phải ngay lập tức tiếp nhận anh, chỉ mong em cho anh một cơ hội được ở bên em, để chúng ta hiểu nhau hơn được không? Đừng cố đẩy anh ra xa, anh chỉ cần hàng ngày được gặp em, được nói chuyện với em là đủ rồi. Đừng trốn anh, anh sẽ thật sự không chịu nổi, anh sẽ phát điên lên mất. Anh sẽ đợi, bao lâu cũng được, cả đời này cũng được. Chỉ cần trong tim em không có ai, một ngày em chưa thuộc về ai thì anh vẫn sẽ đuổi theo em đến cùng trời cuối đất. Cho anh một cơ hội có được hay không?"
Tròng mắt cô đã muốn ngấn lệ. Người đàn ông này thâm tình như vậy cô biết phải làm sao đây? Lần đầu tiên trong hoàn cảnh lưỡng lự, khó xử như vậy, cô cũng không biết tiếp theo phải nói gì, phải làm gì. Cô mặc cho anh cứ thế ôm và gối cằm lên vai mình.
Thời gian không biết qua bao lâu, cứ bình yên im lặng như thế không ai nói tiếng nào. Cho đến khi hai tiếng "ọc ọc" phát ra từ bụng người đàn ông phía sau. Hắn xấu hổ cười gượng: "Thực xin lỗi, cả ngày nay anh chưa ăn gì."
Tần Nhã Linh vội vàng gỡ vòng tay của hắn, quay lại trách cứ: "Cả ngày nay? Tại sao anh không ăn uống đàng hoàng chứ? Anh không sợ bị đau dạ dày à?"
Hắn tỏ ra mừng rỡ: "Em đang quan tâm anh sao?"
"Nói thừa."
Không để hắn nói thêm câu nào, cô vội vàng kéo hắn trở lại xe: "Mau tìm chỗ nào đó ăn cơm!"
Tề Phong không hai lời lập tức cho xe chạy về The Wind. Từ ngoại ô về nơi đó là gần nhất. Hơn nữa khẩu vị nhà hàng này tương đối hợp với hắn.
Xe chạy một mạch rồi dừng lại trước cửa lớn The Wind Restaurant. Xuống xe, hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo vào trong. Cô muốn giật tay lại nhưng hắn càng nắm chặt hơn chỉ sợ cô chạy trốn.
Không ngồi vào bàn ăn ở tầng trệt, hắn dẫn cô đi xuyên qua quầy tiếp tân, tiến vào thang máy và bấm lên tầng cao nhất.
Bước ra khỏi thang máy, cô không khỏi trầm trồ khi nhìn thấy cảnh vật ở đây.
Dù đã đến The Wind không ít lần nhưng chưa lần nào cô khám phá nơi đây. Hôm nay là lần đầu tiên cô đặt chân đến tầng thượng The Wind Restaurant.
Ở đây không cao bằng tầng thượng The Wind Hotel nhưng lại có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố San Jose bởi vì trước mắt không hề bị một tòa nhà cao tầng nào che khuất tầm mắt.
Tần Nhã Linh mỉm cười hít thở bầu không khí thành phố San Jose lúc lên đèn.
"Em thấy thế nào? Có phải rất thích hay không?"
Đáp lại hắn là một tiếng "Ừm" rất nhỏ nhưng hắn biết cô đang rất vui.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, hắn cũng cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.
"Có cơ hội anh sẽ đưa em đi vài nơi, còn đẹp hơn nơi này nhiều."
Cũng lại một tiếng "Ừm" rất nhỏ vang lên. Cô kiệm lời với hắn như vậy sao? Hắn chỉ biết lắc đầu cười tự giễu chính mình.
Tần Nhã Linh vẫn cứ trầm tư nhìn về phía xa bên dưới thành phố đang lên đèn. Nhìn cô rực rỡ trong khung cảnh là vậy nhưng bao quanh lại là một nỗi buồn sâu kín
Một cơn gió thổi qua mang theo hương cây cỏ, cô khẽ rùng mình một cái, dù chỉ là rất nhẹ nhưng vì đôi mắt của hắn vẫn luôn hướng về cô nên không khó để nhận ra. Hắn cởϊ áσ vest của mình khoác lên vai cô.
"Vào trong ngồi đi, không khéo bị cảm lạnh!"
Cô gật đầu theo hắn đi đến một chiếc bàn gần đó.
Sau khi đã an vị, Tề Phong lên tiếng hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Tôi không kén ăn. Gì cũng được." Cô nói với giọng đều đều không cảm xúc.
"Em ngồi chờ anh một lát!"
Dứt lời, hắn đứng lên bước về phía bàn lễ tân tầng thượng, yêu cầu sử dụng điện thoại nội bộ. Trưởng bộ phận không mấy xa lạ với hắn nên dĩ nhiên họ sẵn sàng phục vụ.
Tần Nhã Linh vẫn yên lặng nhìn về phía khoảng không xa xôi, nhập tâm đến nỗi khi Tề Phong trở lại ngồi xuống đối diện cô một lúc lâu mà cô vẫn không hề hay biết.
Ở khoảng cách gần nhất có thể ngắm nhìn, hắn tưởng như mình đang nhìn ngắm một bức tranh có hồn sống động, nhưng người con gái trong bức tranh lại dường như trở nên vô hồn không sức sống.
Cô không giống như những người phụ nữ trước đây hắn từng tiếp xúc. Cô không quá sắc sảo mà đẹp một cách thanh thuần, tựa như vẻ đẹp của loài hoa Night Jessamine, mang màu trắng tinh khiết, hương thơm nồng nàn nhưng lại vô cùng dễ chịu. Loài hoa này hiển nhiên chỉ xuất hiện vào ban đêm, không có gai nhưng lại chứa độc tố. Dẫu là thế nhưng vẫn khiến cho bao người đắm chìm vào hương thơm ấy một cách tình nguyện, tựa như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Giống như bản thân hắn, khi đã được thưởng thức thì khó lòng buông bỏ, cứ một ngày một lún sâu vào, không thể nhấc chân ra.