“Em nói đi, anh nghe!”
Tư Kỳ cứng nhắc tựa người vào thành giường, ngón tay không tự chủ cào cào drap giường. Cô dè chừng một lúc mới chầm chậm nói, thanh âm nhỏ nhẹ vừa muốn anh nghe, vừa không muốn anh nghe thấy.
“Hôm nay… công ty em đổi CEO mới…”
“Ừm, cứ nói tiếp đi.”
Tư Kỳ nuốt nước bọt, căng thẳng giống như đang trả bài trên lớp.
“Là Mục Duật.”
Hai từ cuối thanh âm siêu nhỏ, đến cả nhắc cô cũng không muốn nhắc đến.
Nhưng đầu dây bên kia Đổng Liêm Trình vẫn nghe rõ. Không thể hiện ra ngoài mặt nhưng anh cũng có đầy hận ý với Mục Duật. Người con gái anh thích vì hắn mà khổ sở, vì hắn mà không chấp nhận anh. Anh sớm đã xem hắn là kẻ thù, không phải vì vị thế thấp hơn, hắn có lẽ đã bị anh băm vằm hàng trăm mảnh. Nghĩ đến đây anh lại lắc đầu, anh muốn xây dựng hình tượng thanh cao, tử tế trước mặt Tư Kỳ, không thể để cô biết mình là người nhỏ nhoi, hẹp hòi đến thế.
Đổng Liêm Trình kìm giọng, không để cô phát hiện ra bất thường:
“Em nói tiếp đi.”
Âm điệu của cô có chút nghèn nghẹn:
“Em muốn nghỉ việc, muốn thoát khỏi anh ta, đến một nơi mà không ai biết anh ta cả.”
“Vậy em có nghĩ là mình nên đối mặt với quá khứ không?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng mà nghiêm nghị.
“Chưa kể đến việc Mục Gia đã là một trong tứ đại gia tộc, người người, nhà nhà đều biết.”
“Nhưng… em sợ lắm.”
Anh nhẹ giọng như khích lệ, nhưng có vài phần bắt buộc.
“Ngoan, nghe anh, hãy dũng cảm đối mặt. Anh biết em vì phần quá khứ đó mà chưa thể chấp nhận anh. Vì thế hơn ai hết, anh muốn em tự mình gạt bỏ quá khứ.”
Lời Đổng Liêm Trình nói hoàn toàn đúng, nhưng bảo cô đối mặt với một kẻ khủng bố như vậy, không những thế hôm nay cô còn to gan mắng lại hắn ta, lớn giọng tuyên bố sẽ nghỉ việc. Hắn ta sẽ nghĩ thế nào nếu cô trở lại? Chắc sẽ là “ồ, tiền đối với cô vẫn quan trọng hơn danh dự”. Nghĩ đường nào cũng rất khó.
Kết quả là sáng hôm sau, Tư Kỳ vẫn phải quay về Từ Ninh làm việc. Hôm qua Đổng Liêm Trình dành một giờ đồng hồ để thuyết phục cô, cô căn bản nói không lại người có học thức cao rộng như anh. Đành giơ tay đầu hàng.
Cô chán nản bê thùng đồ hôm qua mang về lê lết đến công ty. Trên đường đi vẫn không quên nghĩ cách làm sao để đối mặt với “kẻ khủng bố” kia. Thôi thì Tư Kỳ dặn lòng mình rằng Mục Duật có địa vị rất cao, sẽ không ở lại công ty nhỏ này lâu được.
Và tất nhiên suy nghĩ đó của cô hoàn toàn sai!
Tư Kỳ lại còn gặp Mục Duật lúc đi vào tháng máy ở công ty. Rõ ràng bên trong thang máy chỉ có bảy người nhưng cô vẫn muốn đợi chuyến sau. Giấu đi vẻ ngượng ngùng xấu hổ, cô xua tay bảo trợ lý Thừa mau bấm số tầng, chính Mục Duật dùng tay ngăn lại.
“Cô vào đây luôn đi.”
Vẫn là âm điệu hàn băng đó của Mục Duật.
Ban đầu Tư Kỳ định lơ đi không trả lời, nghĩ lại thì bên trong vẫn còn người, mà Mục Duật lại là tổng tài của bọn họ, cô không thể để mọi người thấy điều bất thường được.
Cô bước chân vào thang máy, nhanh chóng di chuyển đến nơi xa xa hắn một chút. Nào ngờ giày cao gót của cô không nghe lời, vì bước đi cứng nhắc của cô mà xiên vẹo nghiêng người ngã về phía sau, nơi cửa thang máy đang đóng lại.
Tiêu rồi! Lần này Tư Kỳ mày tiêu rồi!
Cô siết thùng đồ đến móp méo, nhắm chặt hai mắt chấp nhận số phận.
“A…”
Một cánh tay to lớn mà rắn chắc vươn ra kịp thời mang cô vào vòm ngực vững chãi phập phồng của mình. Hơi thở ấm nóng phả vào da đầu làm một mảng tê rần, khiến đầu óc cô chưa kịp tải.
Đến lúc nhận ra đây là Mục Duật, Tư Kỳ vội đẩy hắn ra, cúi gập người theo khuôn mẫu mà cảm ơn:
“C… cảm ơn… Mục Tổng.”
Hắn ta chỉ gật đầu mà không thèm nhìn cô một giây.
Trong thang máy chỉ có còn vẹn vài phút mà Tư Kỳ dường như nếm trải đủ mùi vị của cuộc đời: vui, buồn, tủi, nhục…
Vào văn phòng, như thường lệ Tư Kỳ đi đến bàn làm việc của mình, nhưng hôm nay ở nơi đó là một khoảng trống. Cô nhìn ngang nhìn dọc, vẫn không thấy tung tích chiếc bàn đâu. Nhìn thấy gần đến giờ làm, cô vội vàng đi tìm Đồng Tuyên để hỏi rõ.
“Chị không biết. Nghe nói từ sáng đã không thấy.”
Tư Kỳ thấp thỏm trong lòng. Chẳng lẽ hôm qua cô tuyên bố nghỉ việc nên hôm nay tên đại ác ma kia tiêu hủy luôn bàn làm việc của cô chứ?
“Em phải làm sao giờ?”
Đồng Tuyên thấy thùng đồ trên tay cô, cũng không hỏi gì. Cô ấy vỗ vỗ vai Tư Kỳ:
“Hôm nay dùng tạm bàn làm việc của chị đi. Tí nữa chị phải đi cùng cấp trên đi kiểm tra máy móc vận hành, sẽ không dùng đến.”
“Nhưng ngày mai thì sao ạ?”
“Chị sẽ cho người tìm bàn lại cho em.”
Trong mắt Tư Kỳ lúc này mới loé lên tia vui mừng, cô cảm kích nói:
“Chị Đồng, cảm ơn chị, không có chị em cũng không biết phải làm sao nữa.”
Cô ấy huých vai cô, trêu chọc:
“Em nói như chị cao cả lắm không bằng. A, trợ lý Thừa, chào anh.”
Trợ lý Thừa từ đâu xuất hiện chen vào cuộc nói chuyện của hai người.
“Chào hai cô. Đồng Tuyên cho tôi mượn tạm Tư Kỳ một thời gian nhé!”
Đồng Tuyên giữ chặt Tư Kỳ:
“Anh định làm gì Tư Kỳ của tôi?”
Trợ lý Thừa cười khổ nhưng vẫn rất lịch sự, không phải cấp trên yêu cầu, anh cũng đâu rảnh đến đây.
“Là bất đắc dĩ đó. Tư Kỳ mau theo tôi, cầm theo đồ đạc của cô nữa nhé.”
Tư Kỳ ngoan ngoãn tuân theo dù chưa biết có chuyện gì sắp xảy đến. Hai người đi chừng được vài bước, trợ lý Thừa nhớ ra gì đó liền quay lại:
“Đồng Tuyên này, lát nữa cô không phải đi kiểm tra máy móc nữa đâu. Cô ở văn phòng điều phối đi nhé.”
Sau đó hai người đi ra ngoài, để lại Đồng Tuyên với bộ mặt vô cùng khó hiểu.
Quay lại bên Tư Kỳ, nhận thấy đường đi có gì đó không đúng, cô dừng lại:
“A… anh đưa tôi đi đâu?”