Chiếc áo của Tề Yến Thanh vừa dài vừa rộng, khoác lên người cô bé nhỏm nhìn Thiên Ân không khác gì bơi trong chiếc áo của hắn, đã vậy chất liệu dạ cao cấp còn nặng trịch nữa, khiến cho Thiên Ân cảm thấy hụt hơi….nhưng ngược lại rất ấp áp còn vương hơi ấm của hắn, cùng mùi hương nước hoa gỗ tuyết tùng sang trọng, mùi xì gà sang trọng gay gắt….còn cả mùi hương nam tính đặc trưng của riêng hắn
Băng qua đại lộ rộng lớn với ánh đèn đường sáng rực rỡ, bóng của hai người dưới ánh điện in xuống nền đường đan l*иg vào nhau khăng khít không dứt rời.
Tề Yến Thanh giữ cửa xe cho cô, còn cúi người xuống, đích thân nâng chiếc váy dạ hội của cô lên để bước chân của cô nâng lên dễ dàng hơn.
Những loại biểu hiện chăm sóc như vậy đối với hắn, cũng chính là lần đầu tiên.
Những hành động lịch sự cổ điển này, lúc nào cũng có một loại sức mạnh chinh phục rất rõ rệt. Đối với Thiên Ân cũng không phải là ngoại lệ.
Nhìn hắn cúi người xuống, lịch lãm nhấc tà váy cho mình, hình ảnh ấy in vào tâm trí cô, khiến cho trái tim cô run lên, gò má cũng ửng hồng lên nong nóng.
_ Cám ơn anh!
Thiên Ân nhẹ nhàng nói, và Tề Yến Thanh ấm áp nhìn cô, bàn tay của hắn rất thừa cơ, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô như vỗ về một đứa trẻ.
Tiếng đóng cửa vang lên, Thiên Ân nhìn về phía ghế lái, nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Chào Kính Hàm tiên sinh…lần nữa!
_ Tiểu thư!
Kính Hàm lịch sự lên tiếng, thanh âm ấm áp như vô tội trước ánh mắt nheo nheo lại của cô.
_ Có phải ngài theo dõi chiếc taxi đưa tôi về không?
_ Không gì giấu được tiểu thư!
Thiên Ân lắc đầu, nhướn mày và mỉm cười với anh, biểu tình gương mặt của cô khiến cho anh phải bật cười.
_ Mừng cô trở lại! Thiên Ân!
Thanh âm ấm áp của Kính Hàm vang lên, cho dù khiến cho Thiên Ân bối rối, nhưng cũng là một sự bối rối dễ chịu.
Ngay lúc này, cánh cửa bên cạnh cô mở bung ra. Tề Yến Thanh ngồi xuống cạnh cô, sát đến mức khiến cho cô cảm thấy ngại ngùng. Chiếc Roll Royce của hắn thuộc dòng Cullinan, bên trọng rất rộng rãi, nhưng dường như hắn cố tình ngồi sát vào cô, khiến cho Thiên Ân phải né sát ra tận gần cửa.
Chiếc xe từ từ chuyển bánh, Thiên Ân nhìn Kính Hàm ở phía trước, trái tim đang đập mạnh cũng đỡ run rẩy.
Ít nhất trong xe vẫn còn Kính Hàm, hắn sẽ không dám làm gì quá đáng.
Không gian trong xe rơi vào im lặng trầm mặc, nhưng là một sự im lặng rất dễ chịu. Mùi hương sả chanh cùng mùi rượu mạnh mang đậm nét thành đạt quyền lực của hắn, Thiên Ân đã quen thuộc với nơi này, ít nhất là cách đây ba năm….nhưng có điều….
Từ nãy đến giờ Tề Yến Thanh cứ đăm đăm nhìn cô với một ánh nhìn thiêu đốt nóng rẫy. Thiên Ân cảm giác như nếu chiếu vào một quả dâu tây thì chắc nó cũng run bần bật lên trước ánh nhìn ấy.
Cô mím chặt môi lại, giữ ánh mắt nhìn về phía đường đối diện, và cố gắng lờ hắn đi, lờ cả bàn tay to lớn từ lúc bước chân lên xe cứ gắt gao nắm lấy bàn tay cô, như thể nếu buông ra là cô sẽ chạy mất.
Nhưng Thiên Ân không biết rằng ngay lúc này cô ngồi bên cạnh hắn, có biết bao nhiêu quyến rũ, biết bao nhiêu gọi mời.
Thiên Ân dường như không đánh giá hết được sức hút từ chiếc đầm cô đang học. Màu đen lấp lánh tôn lên làn da trắng mịn, bờ vai tròn mềm mại cùng xương quai xanh như cánh hạc, những đường cong thiếu nữ với khuôn ngực căng tròn cùng vòng bụng phẳng và vòng hông mềm mại….Gương mặt xinh xắn và mái tóc buông xõa của cô, khiến Tề Yến Thanh khẽ nuốt xuống nơi cổ họng.
Mùi hương ngây ngất của cô tràn khắp l*иg ngực hắn. Tề Yến Thanh túa mồ hôi...chết tiệt thật.
Ba năm nay, từ khi cô rời bỏ hắn mà đi, hắn cũng không còn cảm xúc với phụ nữ nữa.
Một người đàn ông mạnh mẽ như hắn, lại trở thành một kẻ mất cảm giác với phụ nữ. Không phải là người khác, mà chính hắn cũng nghĩ mình phát bệnh rồi!
Nhưng mà khi gặp cô, ngay khoảng khắc nhìn thấy cô thôi, thân thể của hắn đã run lên cơ khát. Hắn thật sự muốn cô ngay lúc này, nhưng lại không dám khiến cô sợ hãi.
Khốn thật!
Tề Yến Thanh cắn răng gác chân lên nhau, cố gắng che dấu đi du͙© vọиɠ đang bắt đầu rục rịch đòi ngóc đầu dậy của hắn. Mắt hắn nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ và ép đầu óc đen tối của hắn nghĩ nhanh sang chuyện khác, nếu không lát nữa hắn cứ thế dựng lều mà đi thì khó coi lắm!
Thiên Ân thấy hắn đột nhiên ngoảnh mặt sang bên cạnh, cũng len lén thở phào ra. Bàn tay nhỏ bé vẫn cứ bị hắn nắm lấy, đầu ngón tay ram ráp của hắn nhẹ nhàng ve vuốt lấy khớp xương nhô lên nho nhỏ ở ngón tay cái của cô, và day day nó với một nhịp điệu chậm rãi.
Chiếc xe lao đi như một mũi tên, xuyên qua màn đêm. Kính Hàm đã quen thuộc với đường phố tại Paris như thể một người được sinh ra ở đây vậy. Những căn nhà với lối kiến trúc cổ điển qua hàng trăm năm san sát nhau như mê cung cũng không khiến anh bị bối rối. Kính Hàm nhìn qua gương chiếu hậu, và rẽ vòng lại, đi thêm một chút nữa trước khi dừng lại trước một khách sạn sang trọng lộng lẫy mà cách một dãy phố cũng nhìn thấy những tầng lầu sáng trưng cao chọc trời.
Thiên Ân há hốc miệng nhìn khách sạn hùng vĩ in lên trên cửa kính xe. Dòng chữ Le Mio bằng vàng ròng choáng ngợp trên nền nhung đỏ bên ngoài cửa lớn khiến Thiên Ân nuốt khan trong cổ.
Khách sạn tiêu chuẩn năm sao sang trọng bậc nhất Paris với lối kiến trúc cổ điển của thế kỷ XVIII, mang phong cách quý tộc xa hoa tráng lệ, là một trong những khách sạn đắt đỏ bậc nhất tại Pháp Quốc.
Thiên Ân cứ nhìn mãi tòa kiến trúc chọc trời ấy, còn không để ý Tề Yến Thanh đã xuống xe từ khi nào, đến khi cánh cửa bên cạnh được mở ra, cô mới giật mình nhìn bàn tay to lớn của hắn chìa ra trước mắt.
_ Xuống nào! Bé con!
Hắn nhẹ nhàng nói, thanh âm ấm áp rất cưng chiều. Thiên Ân cắn môi nhấc nhẹ gấu váy, cẩn thận bước xuống, bỏ qua bàn tay đang muốn đỡ cô kia.
Tề Yến Thanh xoa xoa những ngón tay vào nhau. Chiếc áo choàng rộng của hắn đã được cô bỏ lại ở trong xe, bộ váy dạ hội lấp lánh như dát bạc thu hút ánh nhìn của mọi người.
Dưới ánh trăng, một đôi nam nữ sóng đôi đứng cạnh nhau, người đàn ông thì tuấn mĩ nam tính, cả cơ thể toát ra khí khái quý tộc cao ngạo thành đạt, người con gái thì xinh đẹp dịu dàng, vẻ nhu mì tinh khiết như một đóa bạch trà tươi tắn, thật vô cùng xứng đôi.
Vẻ đẹp của Thiên Ân vừa khiến Tề Yến Thanh hãnh diện, lại vừa khiến hắn không vui…vì có quá nhiều ánh mắt đàn ông hút về phía cô như ong tìm thấy mật hoa. Vầng trán của hắn cau lại, bản tính chiếm hữu đặc trưng của hắn lại dấy lên tức ngực.
Thiên Ân giật mình khi eo thon của cô bị vòng tay của hắn nhẹ nhàng giữ lấy, Tề Yến Thanh ôm chặt cô bên mình, gương mặt lạnh lùng trầm tĩnh của hắn nhìn cô, nhưng ánh mắt thì ấm áp vô cùng.
_ Em thật xinh đẹp!
Giọng nói dịu dàng của hắn vang lên, khiến cho Thiên Ân đỏ bừng mặt. Không phải lần đầu tiên hắn bất ngờ khen cô, nhưng vẻ cưng chiều cùng si mê trong mắt hắn khiến cô run bắn lên, đến những ngón tay cũng run rẩy….
Theo chân hắn bước vào đại sảnh, Thiên Ân ngạc nhiên khi thấy toàn bộ nhân viên cho tới quản lý và cả giám đốc của khách sạn đều tề tựu đông đủ tại tiền sảnh. Vị giám đốc trong bộ đồng phục chỉn chu cung kính cúi người trước họ.
_ Hoan nghênh Tề tổng tới khách sạn!
_ Thiery! Việc tôi dặn ông đã chuẩn bị xong chưa?
_ Thưa toàn bộ đã sắp xếp gọn gàng! Phòng tiệc đã được bày trí, xin mời Tề tổng đi lối này ạ!
Thiên Ân há hốc miệng nhìn toàn bộ người trong khách sạn cung kính cúi đầu khi bọn họ bước đi. Thân thể cô cứng đờ trong vòng ôm sát rạt của hắn, vị giám đốc khách sạn hăm hở bước phía trước, cô nhỏ giọng thì thầm chỉ đủ để hắn nghe.
_ Khách sạn này là….
_ Của tôi!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, đơn giản như thể đang nói về chuyện thời tiết vậy. Thiên Ân cắn môi đảo mắt….đáng lẽ cô phải đoán ra ngay chứ!
Hắn vốn là một kẻ rất thích sự cổ điển trong nét kiến trúc Phương Tây, ngay cả tại Bạch trà thành phong cách ấy của hắn cũng thể hiện rất rõ, sự đẹp đẽ vào hoa mỹ. Khách sạn này hoàn toàn là sự đặc trưng trong nét tính cách của hắn.
_ Xin kính mời Tề tổng! Kính mời tiểu thư!
Vị giám đốc khách sạn cúi người, đích thân đưa tay mở cánh cửa bằng gỗ với những nét chạm khắc mạ vàng tinh xảo ra.
_ Oa!
Thiên Ân không giấu nổi sự choáng ngợp khi nhìn vào căn phòng trước mắt.
Ánh sáng rực rỡ như được tỏa ra từ một viên kim cương, chiếc đèn trùm lộng lẫy như hàng nghìn giọt nước rủ xuống từ trần nhà là một bức bích họa hàng trăm thiên thần xinh đẹp, những bức tường được vẽ thành một bức tranh vườn bạch trà tinh khiết, những tán lá xanh ngắt được vẽ rất xinh động, một chiếc đàn piano trắng tinh được đặt giữa phòng, xung quanh bày trí những bộ bàn ghế thường được nhìn thấy trong phòng khách của những lâu đài cổ…Tiếng nhạc cổ điển không biết từ đâu cứ vang lên réo rắt.
Một bàn ăn thịnh soạn được bày trí sẵn, ngay cạnh cửa sổ rộng lớn với những khung gỗ trắng muốt. Những món ăn tinh tế tỏa hương ngào ngạt, những chiếc bánh ngọt nhỏ nhắn vàng ươm, và cả món sữa chua rải những cánh hoa tím hồng như một bức tranh nghệ thuật, một chai rượu vang đang được ướp lạnh trong xô đá….
_ Tôi xin phép!
Vị kiến
_ Em thích không?
Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân ùa vào trong căn phòng như một con chim nhỏ, bước chân ung dung tự tại của hắn thong thả bước theo, ánh mắt không rời khỏi cô, dịu dàng hỏi.
_ Có ạ!
Thiên Ân giống như bị bức tranh trên tường kia mê hoặc, những đóa hoa được vẽ như thật, như thể đang nở bừng dưới ánh sáng lấp lánh. Tề Yến Thanh bước tới phía sau cô, những ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô.
_ Ngày sinh nhật mười tám tuổi của em, tôi đã cho người vẽ bức tranh này…..nhưng bức tranh chưa kịp hoàn thành, thì em đã rời tôi đi!
Thiên Ân quay đầu nhìn hắn, thấy trong lòng mắt sâu hút của hắn hiện lên nét xót xa khiến cô e thẹn. Thiên Ân cắn môi, chiếc cằm xinh đẹp của cô lại được ngón tay hắn nhẹ nhàng nâng lên.
Nhìn sâu vào đôi mắt đen thẫm trầm tĩnh của hắn, Thiên Ân dường như thấy được cả bóng hình của mình in trong đó….Tề Yến Thanh dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, thì thầm như thủ thỉ.
_ Tôi đã muốn mang em tới đây….và cầu hôn em tại nơi này!
Thịch!
Tiếng nhịp tim cô đập đến mức muốn phá tung l*иg ngực. Thiên Ân hoảng hốt nhìn vào gương mặt quá mức tuấn mĩ ấy, nhìn ào đôi mắt quá mức thâm tình ấy, và cả giọng nói như tiếng rừng khuya xào xạc ấy, khiến cho trái tim cô cứ thổn thức run rẩy.
Hắn nói….Cầu hôn?
Cầu hôn ư?
Thiên Ân không thể tin, hay không dám tin, ngay khi mắt thây tai nghe như lúc này. Cô của ba năm trước, và cô của bây giờ, cũng chưa từng một lần dám tin vào tình yêu của hắn.
Vậy nên khi nghe thấy hai tiếng “ cầu hôn ” thốt ra từ đôi môi kiêu bạc ấy, Thiên Ân cảm giác như có một tiếng nổ “ ong ong ” trong đầu, đôi môi cô cứng đờ và không thể thốt nên lời.
Tề Yến Thanh nhìn cô, cái nhìn dịu dàng của một kẻ đang yêu say đắm, với sự bao dung tưởng như không bao giờ xuất hiện nơi con người tàn khốc, lại có thể ôm ấp và nuông chiều một người đã cào nát trái tim hắn suốt ba năm đằng đẵng kia.
Tiếng nhạc dìu dặt vang lên, những nốt guitar mãnh liệt mà gợi cảm. Tề Yến Thanh nheo mắt lắng nghe, và nụ cười thỏa mãn hiện lên trên khóe môi hắn.
_ À….đây rồi!
Bàn tay to lớn của hắn nắm nhẹ lấy tay cô, lịch lãm dịu dàng dìu cô bước ra khán phòng rộng. Bàn tay hắn dịu dàng vuốt ve cánh tay cô, đặt lên bờ vai rộng lớn của hắn, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên eo lưng của cô, ánh mắt si mê say đắm nhìn cô hun hút…
_ Hãy để tôi dìu em….
Thiên Ân hoàn toàn không thể phản kháng, sự ngọt ngào cổ điển nơi hắn. Trái tim cô cứ thế thổn thức nghẹn lên, và chính lúc này, khi trái tim cô ngập tràn hình bóng hắn, thì tiếng nhạc của nhạc phẩm “ Autumn Leaves ” vang lên thật ngọt ngào, thật sâu lắng và tràn đầy đam mê.
Tề Yến Thanh ôm cô, dịu dàng dìu cô trong điệu nhẩy, những bước chân của hắn rất vững chắt, rất lịch lãm, rất cổ điển và tràn đầy say đắm. Ánh đèn chiếu vào lòng mắt trong vắt của Thiên Ân lấp lánh in trọng hình bóng của hắn. Bộ váy đen mềm mại ôm trọn lấy thân hình nữ tính ép sát vào l*иg ngực ấm áp rắn chắc kia….
Thiên Ân biết rằng người đàn ông trước mặt đang muốn đền cho mình điệu nhảy thuộc về cô...
Những giai điệu ngập tràn không gian, cô và hắn nhìn nhau …và khoảng thời gian im lặng ấy lại như nói lên biết bao nhiêu ý tình.
Và rồi, vòng ôm ấm áp của hắn khẽ siết lại thân hình mềm mại như nước của cô, và gương mặt tuấn mỹ tinh tế của hắn ghé sát xuống, trước sự run rẩy rất nữ tính của Thiên Ân, hắn dịu dàng khe khẽ hôn cô….
****
Bà Lona nhìn theo chiếc xe sang trọng của Tề Yến Thanh đi khuất, hạnh phúc tươi cười đi vào trong nhà. Bà không biết rằng ngay ngày mai thôi, bà sẽ nhận được thông báo từ ngân hàng rằng khoản thuế của bà đã được thanh toán và tài khoản của bà được cộng thêm một con số đủ để bà sống thoải mái dư dả suốt phần đời còn lại.
Ánh đèn tại căn nhà nhỏ phụt tắt, phố xá chìm sâu vào im lìm như đang thiêm thϊếp trong giấc ngủ. Đâu đó nơi cuối góc phố, tại góc tối tăm nhất, ánh lửa cháy đỏ từ đầu thuốc lá như ma chơi chập chờn…
Người đàn ông không thể nhìn rõ mặt, qua ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại có thể thấy ánh mắt vô hồn của hắn. Hắn bấm một hàng số, rồi nhổ điếu thuốc trên môi xuống đất, đạp bẹp dí dưới gót giày.
_ Thưa ngài! Tất cả đều như ngài tính toán! Con điếm Châu Á đó vừa lên xe của hắn cách đây 5 phút!
Tiếng trả lời vang lên qua điện thoại, một giọng nói tàn bạo và độc đoán, thanh âm rề rề như tiếng một chiếc máy khâu cũ kĩ khô dầu.
“ Bám theo xem hắn đưa nó đó đi đâu….Và khi có cơ hội…..”
“ Gϊếŧ con nhỏ đó cho tao! ”