- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu
- Chương 59: Nói " Con là của ra " ( H )
Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu
Chương 59: Nói " Con là của ra " ( H )
_ Em về đây! Cám ơn chị đã đưa em về nhà!
Thiên Ân bước ra khỏi xe, cúi đầu cảm ơn. Sammy trong xe nói với ra.
_ Hay để chị đưa em về tận nhà?
_ Không cần đâu! Vài bước chân nữa là tới ! Chị về trước đi ạ !
Thiên Ân nhẹ nhàng từ chối, cúi người nói với người tài xế của CHARM.
_ Phiền anh đưa chị Sammy về nhà an toàn ! Cám ơn anh !
_ Tiểu thư yên tâm ! Nhiệm vụ của tôi mà !
Người tài xế mỉm cười với Thiên Ân, tác phòng chỉnh chu chuyên nghiệp. Thiên Ân nhìn Sammy, vẫy vẫy tay với cô.
_ Tạm biệt Sammy !
_ Tạm biệt Thiên Ân ! Chị về nhé !
Cánh cửa xe được đóng lại, Thiên Ân đứng yên lặng nhìn chiếc xe đi khuất tầm mắt, mới thong thả rảo bộ về nhà.
Sammy ngồi trong xe nhìn bóng lưng Thiên Ân rảo bước về nhà càng lúc càng xa, đưa mắt quan sát khu tư nhân rộng lớn đồ sộ, tuy rằng những thực tập sinh tại CHARM đều là những cậu ấm cô chiêu nhà hào môn, nhưng khu tư nhân xa hoa thế này là lần đầu tiên Sammy được nhìn thấy, xuất thân của Thiên Ân lại quá mức thần bí, ngay cả người quản lý như cô cũng không biết cặn kẽ, nhưng dựa vào môi trường sống của cô, Sammy có thể chắc chắn xuất thân của Thiên Ân rất cao, không biết là tiểu thư của nhà danh giá nào đây ?
Sammy hít vài hơi, ngẩn ngẩn nghĩ…đột nhiên cả người chấn đọng, toàn thân bỗng nhiên như bị trúng gió, cả người lạnh toát.
Thiên Ân….mang họ Tề… ?
Mà chủ nhân mới của CHARM, trùng hợp lại cũng mang họ….Tề !
Trên thương trường, thử nghĩ xem, nhân vật lừng lẫy nào cũng mang họ Tề chứ?
Chẳng lẽ....?
Sammy đưa hai tay lên che kín miệng, hoảng hốt nhìn về con đường thẳng tắp trống trải, những hàng cây cao vυ"t thẳng tắp mọc xanh rì hai bên tường lát trắng, kinh ngạc run rẩy.
Thiên Ân...chính là ái nữ của tổng giám đốc Tề Thị?
Tề Yến Thanh?
****
_ Thiên Ân?
Dung quản gia hốt hoảng nhìn Thiên Ân thong dong đi bộ vào nhà. Thiên Ân quay đầu nhìn chiếc Roll Royce sang trọng đỗ sừng sững trong khuôn viên biệt thự, bên cạnh là chiếc BMW của Kính Hàm, vậy là hai người bọn họ đang ở nhà.
_ Sao con lại đi bộ về thế này? Ai đưa con về?
Dung quản giá hốt hoảng nhìn cô thong thả bước vào nhà, gương mặt có chút mệt mỏi, nhưng nụ cười rất dịu dàng đã hiện trên môi. Thiên Ân suỵt nhẹ với bà, nhỏ tiếng thì thầm.
_ Bác đừng nói lớn! Cháu đi xe công ty về đây luôn! Cha nuôi đang ở nhà ạ?
_ Tề tiên sinh đang cùng Kính Hàm tiên sinh bàn việc trên thư phòng. Ngài ấy nói xong việc sẽ đến CHARM đón cháu, thế nào mà cháu lại về rồi?
_ Cháu xong việc ở trường quay sớm nên được về luôn, chị quản lý tiện đường cho cháu theo. Ngày mai cháu có lịch sớm ở công ty. Bác đừng cho cha nuôi cháu biết cháu về rồi nhé!
Thiên Ân nheo mắt mỉm cười với bà, rồi quay lại bên những người vệ sĩ bên cạnh, nhẹ giọng nhắc nhở.
_ Các anh cũng giữ bí mật nhé!
_ Vâng! Tiểu thư!
Thiên Ân gật đầu, vui vẻ nói với Dung quản gia.
_ Cháu lên tầng trước đây ạ!
Dung quản gia gật đầu, nhẹ nhàng dặn dò.
_ Nghỉ ngớm tắm rửa rồi xuống ăn cơm! Hôm nay Tề tiên sinh cũng sẽ dùng cơm tối ở nhà đó!
_ Cháu nhớ rồi mà!
Thiên Ân nhăn nhăn mũi giả vờ giận dỗi, rồi cười toe bước lên tầng. Dung quản gia nhìn cô tuy có chút mệt mỏi, nhưng tâm trạng u uẩn dường như đã không còn mấy nữa, cũng nhẹ lòng hơn.
Thiên Ân bước lên cầu thang, căn biệt thự rộng lớn những ngày này có sự xuất hiện của cha nuôi, cảm giác có chút lạ lẫm.
Tuy rằng Thiên Ân đã quen với việc căn biệt thự lúc nào cũng đầy ắp vệ sĩ mặt sắt đen xì, nhưng mỗi ngày đều có sự xuất hiện của cha nuôi bên cạnh, cô lại không thể quen ngay.
Cảm giác buổi sáng thức dậy, luôn nằm trong vòng ôm ấm áp của một người đàn ông mạnh mẽ, không gian xunh quanh luôn vương mùi gỗ tuyết tùng sang trọng cùng mùi đàn ông nam tính, bản thân lúc nào cũng được đối xử ngọt ngào như người đang yêu, lại khiến cô có chút bần thần.
Thiên Ân dừng bước, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ nặng trịch im lìm, căn phòng làm việc của cha nuôi, ánh mắt có chút phức tạp.
Hít một hơi thật sâu, Thiên Ân bước về phía trước cánh cửa, chọn một vị trí, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
****
_ Toàn bộ công việc sắp tới sẽ là như vậy, Kính Hàm, cậu triển khai dần đi!
_ Thuộc hạ lập tức phân phó! Tề tổng!
Kính Hàm cúi nhẹ đầu, thanh âm cung kính vang lên. Tề Yến Thanh mệt mỏi đặt cây bút xuống bàn, ngón tay thanh nhã khẽ vuốt vuốt mi tâm, thanh âm trầm khàn khẽ hỏi.
_ Mấy giờ rồi?
_ Thưa, 6h kém 10!
_ Thiên Ân đã gọi đến đón chưa?
_ Chưa! Thưa Tề tổng!
Tề Yến Thanh cau chặt mày lại. Rút cuộc mấy cái tên chuyên gia quản lý ở CHARM đang bắt con bé thực tập cái gì vậy? 6h tối rồi còn chưa được về nhà?
Hắn khó chịu đứng dậy, hắn phải địch thân tới nơi xem rút cuộc là đang quay cái gì mà giờ này Ân nhi của hắn vẫn chưa được nghỉ? Bàn tay với lấy áo khoác treo trên ghế, lạnh giọng lên tiếng.
_ Đến đón con bé!
_ Vâng!
Kính Hàm tuân mệnh, nhanh chóng bước đến mở cửa cho Tề Yến Thanh.
Cánh cửa vừa mở ra, cảnh tượng trước mặt suýt chút nữa dọa cho hai người đàn ông dày dặn bản lĩnh đứng tim.
Thiên Ân ngồi bệt trước cửa phòng, dáng điệu dường như đã chờ đợi rất lâu. Gương mặt có chút mệt mỏi ngước mắt lên nhìn Tề Yến Thanh, vừa nhìn thấy gương mặt cao ngạo bất ngờ của hắn, cô liền nhoẻn miệng cười, thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
_ Cha nuôi! Rút cuộc người cũng xong việc rồi!
Tề Yến Thanh ngỡ ngàng nhìn Thiên Ân mong manh trước mặt hắn, dáng ngồi ngoan ngoãn dễ thương. Gương mặt xinh đẹp cùng đôi môi mềm mại hồng đỏ, ánh mắt trong vắt long lanh...
Cô....là ngồi đợi hắn sao?
_ Kính Hàm tiên sinh!
Thiên Ân cúi đầu chào anh, Kính Hàm lịch thiệp cúi đầu, biết ý cung kính lên tiếng.
_ Tề tổng! Tiểu thư! Trời không còn sớm nữa! Thuộc hạ xin phép cáo từ!
Bóng lưng Kính Hàm vừa dời đi, Tề Yến Thanh lập tức ngồi xuống trước mặt Thiên Ân, dáng vẻ cao ngạo quý tộc, mùi hương gỗ tuyết tùng say đắm phảng phất.
Bàn tay hắn dịu dàng áp lên gò má non mịn của Thiên Ân, âu yếm khẽ hỏi.
_ Con về khi nào? Sao không gọi ta tới đón?
_ Con theo xe công ty về luôn!
Thiên Ân không trốn tránh cử chi âu yếm của hắn, đôi mắt cô chợp nhẹ nhàng rung rinh như cánh bướm, đáng yêu vô cùng.
Thanh âm dịu dàng mang đầy âu yếm của Tề Yến Thanh vang lên ẩn ẩn xót xa.
_ Sao về rồi không lên phòng nghỉ ngơi lại ngồi ở đây?
_ Con chờ cha nuôi xong việc!
Thiên Ân mỉm cười khẽ nói, nuốt nhẹ vào trong cổ.
_ Sao không mở cửa vào phòng ta?
_ Phòng làm việc của cha nuôi người không phận sự không được vào! Con không dám trái lệnh!
Thiên Ân nhanh nhảu nói, gương mặt vờ nghiêm trọng nheo nheo mắt. Đầu lông mày của Tề Yến Thanh chau lại, ánh mắt có chút đau lòng.
_ Sau này, bất cứ nơi nào trong biệt thự, trong Tề Thị, hay trong Tổ chức Phi Điểu, con đều được quyền bước vào! Không một người nào dám ngăn cản!
Ánh mắt quá đỗi sâu thẳm, thanh âm quá mức âm trầm, khiến trái tim Thiên Ân có chút nhói lên. Cô cụp mi mắt xuống, lặng lẽ gật đầu.
Tề Yến Thanh đau lòng vươn tay tới, chạm vào eo cô, đỡ lấy đùi cô, dịu dàng bế bổng cô lên.
_ Ta bế con lên phòng nghỉ ngơi!
Thiên Ân bám lấy cổ Tề Yến Thanh, yên lặng nằm trong vòng tay hắn, hít thở mùi hương xì gà rất quen thuộc của hắn, đầu óc thư thả giãn ra....
*****
Sau bữa tối, Thiên Ân ngồi trước gương trang điểm, dùng khăn bông nhẹ nhàng lau tóc. Gương mặt không son phấn tự nhiên và chân thật, cô nghiêng đầu rũ rũ mái tóc trước mặt, đột nhiên trong gương hiện lên một hình bóng cường tráng, chiếc khăn bông trong tay cũng bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
_ Để ta!
Tề Yến Thanh êm ả nói, bàn tay nhẹ nhàng lau tóc cho cô, Thiên Ân ngồi yên trước gương, rất ngoan ngoãn để cho hắn lau tóc, ánh mắt ngắm thân hình hắn trong gương.
Làn da màu đồng khỏe khoắn, khuôn ngực vạm vỡ ẩn hiện sau vạt áo pijama bằng lụa đen thượng hạng, bàn tay to lớn lau mái tóc cô, gương mặt cao ngạo, ánh mắt thâm trầm, sống mũi thẳng tắp và khuôn miệng kiêu bạc...hắn đẹp đến mức khiến cho Thiên Ân đỏ ửng mặt.
Tề Yến Thanh nhẹ nhàng lau tóc cho cô, từ trên cao ngắm nhìn cần cổ xinh đẹp trắng mịn, làn da mềm mại ẩn hiện sau lớp áo ngủ hồng nhạt, mùi hương hoa lan Nam phi nữ tính vấn vương đầu mũi, khiến cho lòng mắt hắn tối lại.
Thiên Ân thấy mái tóc mình bị bàn tay hắn vén ra phía trước....và gáy cô đột ngột bị làn môi của hắn áp lên.
Nụ hôn rất dịu dàng, lại mang theo cả sự khát khao rất rõ. Thiên Ân không khỏi run rẩy, cô so vai lại, nhẹ nhàng né tránh nụ hôn của hắn.
_ Cha nuôi....!
_ Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi!
Lời nói mang quá nhiều ý tứ, Thiên Ân khẽ lách người tránh khỏi vòng ôm của hắn, nhẹ nhàng khẽ nói.
_ Hôm nay....con gặp chị Giai Kỳ!
_ Ừ....!
Tiến thì thầm trầm thấp vang lên bên cạnh, Tề Yến Thanh từ phía sau nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, cho cô dựa vào thân thể cường tráng của mình, những ngón tay miết lên cần cổ non mịn của cô.
_ Chị ấy...chọn con đóng MV cùng chị ấy!
Thiên Ân run giọng khẽ nói, Tề Yến Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng lách qua vạt áo, khẽ kéo lệch vai áo cô xuống, để lộ bờ vai tròn trịa trắng mịn cùng xương quai xanh như cánh hạc của cô ra.
_ Mừng cho cô ấy, con mắt tinh tường đấy!
_ Cha nuôi....!
Thiên Ân quay người ngăn Tề Yến Thanh lại, bờ vai trần trắng mịn trước đôi mắt u tối của hắn. Tề Yến Thanh nhìn cô, ánh mắt ngập tràn khao khát bị đè nén.
Đôi mắt trong vắt của Thiên Ân nhìn hắn, thanh âm trong trẻo dứt khoát vang lên.
_ Con có chuyện muốn hỏi người!
_ Ừ...!
Tề Yến Thanh trả lời như tiếng thở dài, vòng tay dịu dàng ôm lấy eo hông thon thả của cô, kiên nhẫn lắng nghe.
_ Con muốn hỏi người, có phải chuyện chọn thực tập sinh hôm nay, là người can thiệp không?
Câu hỏi mang theo sự lo lắng rõ rệt không khó để nhận ra. Tề Yến Thanh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm mang theo ẩn ý, nụ cười nửa miệng hiện trên khóe môi mỏng.
_ Con nghĩ là có...hay không?
Thiên Ân nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt mang một chút hồ nghi....đầu lông mày của cô chau khẽ lại, Thiên Ân lẳng lặng gật đầu.
_ Đúng là không giấu được con điều gì!
Tề Yến Thanh mỉm cười, thú nhận một cách đơn giản. Nhưng Thiên Ân thì lập tức trở nên giận dỗi. Bàn tay cô đẩy vòng ôm của Tề Yến Thanh đang bao bọc lấy mình ra, lập tức nghe thấy âm thanh trầm thấp lạnh toát vang lên.
_ Nào!
Áp lực trong giọng nói của hắn khiến cho động tác của cô khựng lại, nhìn đầu lông mày tuấn mĩ của hắn cau lại như không vui, Thiên Ân giận dỗi lên tiếng.
_ Cha nuôi, đáng lẽ người không được làm vậy! Con đã nói rằng con muốn trở thành nghệ sĩ của CHARM bằng thực lực của con, vậy mà người lại không nghe! Người làm như vậy sẽ rất bất công với những thực tập sinh khác, hơn nữa chị Giai Kỳ sẽ nhìn con như thế nào? Trong mắt chị ấy con khác gì kẻ dựa hơi người khác chứ? Con không muốn như thế chút nào! Người mau thu hồi lại mệnh lệnh ấy đi!
Tề Yến Thanh im lặng nhìn Thiên Ân nói một hơi, gương mặt đỏ lên giận dữ. Nhìn cô giận dỗi, không hiểu sao lại khiến hắn buồn cười .
_ Nói xong chưa?
Thiên Ân ngậm chặt miệng như hến, không trả lời lấy một lần.
Tề Yến Thanh mỉm cười lắc đầu, vòng tay hắn kéo cô sát lại, ôm trọn cô vào lòng.
_ Không muốn!
Thiên Ân đưa tay đẩy l*иg ngực của hắn ra, lập tức bàn tan tay bị hắn bắt lại.
Ve vuốt những đầu ngón tay cô trong bàn tay to lớn của hắn, Tề Yến Thanh đủng đỉnh lên tiếng, thanh âm mang một chút hài hước rất nhẹ.
_ Đúng là ta có nhờ Lôi Triệt bày tỏ chút thành ý muốn gửi gắm con của ta đến Giai Kỳ, nhưng cuối cùng thì ta chẳng cần làm việc đó!
Thiên Ân ngước nhìn Tề Yến Thanh, rơi vào ánh mắt sâu thẳm của hắn. Đầu ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt khuôn cằm cô, nâng lên.
_ Hóa ra Giai Kỳ, trước khi ta kịp mở lời, cô ấy đã có quyết định của mình rồi!
Đầu ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi của Thiên Ân, dịu dàng lên tiếng.
_ Bải Nocturne con biểu diễn, quả thật quá xuất sắc, không chỉ hớp hồn ta, mà còn hớp hồn luôn cả cô ấy nữa!
_ Vì thế.....
Tề Yến Thanh nhẹ nhàng cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm như thôi miên cô, từng lời từng lời nói ra.
_ Đừng bao giờ lo rằng thành công con đạt được là vì danh thế của ta, tự tin vào tài năng của con, như ta tự tin vào con vậy!
Câu nói của Tề Yến Thanh khiến Thiên Ân sững người, gò má ngượng ngùng ửng đỏ. Cô bối rối cúi xuống, né tránh ánh mắt quá sức dịu dàng của hắn, ngăn không được trái tim mình đập loạn lên.
Tề Yến Thanh dịu dàng cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai cô.
_ Cơ thể con đã khỏe chưa?
Tề Yến Thanh trầm khàn khẽ hỏi, một câu hỏi đơn giản lại khiến vành tai Thiên Ân đỏ lựng lên, bàn tay hắn nhẹ nhàng xuôi theo bờ vai vuốt ve cánh tay cô lên xuống, thanh âm gợi cảm như rót vào cô.
Thiên Ân bối rối muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm sát vào...
_ Thời gian mà bà già kia nói....hình như cũng vừa hết?
_ Không....
Thiên Ân bối rối đẩy khuôn ngực mạnh mẽ kia ra, đột nhiên cơ thể nhẹ hẫng.
Cô hốt hoảng thấy hắn bế bổng mình lên, bàn tay bối rối bám chặt lấy vạt áo của hắn.
_ Ân nhi....Ta muốn con!
Thân mình bị đặt lên chiếc giường rộng lớn, tấm nệm êm ái dưới lưng. Thiên Ân há miệng muốn phản đối, lại bị đôi môi của hắn lập tức nuốt lấy. Nụ hôn hoàn toàn mang sự độc chiếm, cùng ánh mắt quá đỗi khát khao của hắn, cô run rẩy trên giường lớn giống như một con thỏ con run rẩy bị dồn vào đường cùng, run rẩy không ngừng trước sự xâm chiếm của hắn.
_ Đừng!
Thiên Ân né tránh nụ hôn của hắn, nghiêng mặt hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Rèm cửa trước gió khẽ lung lay, cũng giống như trong lòng cô đang xao động.
Nụ hôn mang theo nét cười của hắn rơi xuống cần cổ thanh mảnh, từ từ nhấm nháp hơi ấm cùng mạch đập hỗn loạn nơi cần cổ cô. Tề Yến Thanh đưa lưỡi liếʍ nhẹ lên làn da hâm hấp nóng, chuẩn bị mυ"ŧ vào, đột nhiên nghe thấy âm thanh nhỏ bé của cô vang lên.
_ Đừng….sẽ để lại dấu!
Tề Yến Thanh ngẩng đầu, ngón tay thon dài khẽ chạm lấy đường cằm cô, kéo cô nhìn trực tiếp vào hắn. Thiên Ân he hé mắt nhìn hắn, một thân hình mạnh mẽ cao ngạo, khóe môi thoáng nét cười nhẹ, kiêu bạc cuốn hút, những lọn tóc đen xỏa xuống trán hắn, làm cho hắn càng mang vẻ lười biếng say mê, khiến cho Thiên Ân đỏ bừng mặt.
_ Vậy những nơi khác thì được, phải không?
Đầu ngón tay hắn lướt trên đôi môi cô, vẽ một đường mềm mại qua xương hàm, cần cổ kiêu hãnh, xuống khe ngực sâu hút…
Ngón tay khẽ kéo nhẹ vạt áo của cô ra.
Thiên Ân cắn chặt răng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay hắn, cự tuyệt.
_ Nào….
Thanh âm mang chút mạnh mẽ bá đạo. Tề Yến Thanh cau mày buông tay, ngón tay hắn khẽ vuốt ve nét môi mềm mại xinh đẹp của cô, đầu ngón tay tách nhẹ hàm răng của cô ra, bá đạo chui vào.
_ Mυ"ŧ!
Ngón tay mạnh mẽ xâm nhập, dị vật trong miệng khiến Thiên Ân vô thức tiết nước miếng. Ánh mắt cô hỗn loạn nhìn cha nuôi cao ngạo trước mặt, đầu lưỡi khẽ di chuyển, mang ngón tay hắn mυ"ŧ vào.
Khuôn miệng cô ấm nóng và ẩm ướt, đầu lưỡi mềm mại khẽ di chuyển, kĩ thuật tuy ngu ngơ vụng về, nhưng lại khiến cho hắn khao khát nóng rẫy. Thiên Ân he hé mắt nhìn hắn, giật mình nhận ra trong lòng mắt đen thẫm ấy, là du͙© vọиɠ chiếm hữu nguyên thủ.
Cô hoảng hốt nhả ngón tay hắn ra, đầu ngón tay ướt đẫm nước miệng. Tề Yến Thanh đưa ngón tay lên môi, làm một động tác tà mị mυ"ŧ vào.
Thiên Ân sợ sệt nhìn hắn nuốt vào nước miệng của cô, trái tim đập đến hỗn loạn.
Tề Yến Thanh nhìn dung nhan đẹp mắt dưới thân, đôi môi hồng đỏ căng mọng, ánh mắt mê muội nhuốm màu hoảng loạn, khiến hắn không ngừng được, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại kia.
_ Ưm….
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bờ vai cường tráng, nụ hôn mạnh mẽ cũng như chính con người hắn, mỗi lần hôn là mỗi lần như muốn tước hết dưỡng khí của cô. Nụ hôn nồng cháy khiến cả thân thể cô mềm nhũn….cho đến khi cảm nhận thân thể mạnh mẽ nắm lấy hai đùi cô, khẽ tách ra, chen vào giữa.
_ Không…!
Thân thể nam tính nóng bỏng nằm đèn lên cô, vật mạnh mẽ cường ngạo chen giữa hai chân cô, khiến cho cô sợ hãi hít mạnh.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng bám lấy vạt áo của cô, nhẹ nhàng kéo xuống.
“ Cảnh xuân ” tươi đẹp hiện ra trước mắt, làn da trắng mịn, bầu ngực căng tròn cùng hai điểm hồng hồng cao vυ"t. Thiên Ân run ẩy nhắm chặt mắt lại, gương mặt phiếm hồng xấu hổ. Ngắm nhìn nhan sắc diễm lệ dưới thân, Tề Yến Thanh như bị thôi miên hút hồn, ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Bàn tay hắn kéo áo ngủ cô xuống, động tác có chút hấp tấp, kéo dị vật vứt xuống giường, trực tiếp cởi bỏ quần áo của mình.
Vải vóc rơi rụng tán loạn, Thiên Ân run rẩy trên giường, mồ hôi túa ra dấp dính, hai bầu ngực phập phồng theo nhịp thở, dưới ánh đèn hiện lên diễm lệ vô cùng. Tề Yến Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy một bên nụ hoa, gợi cảm mυ"ŧ vào.
_ Ứm….
Thiên Ân nhắm chặt mắt, đôi tay đưa lên che đi tiếng rên kiều mị vang lên giữa hai cánh môi, mái tóc tán loạn che mất vài phần gương mặt, lại khiến cho sắc đẹp của cô thêm kiều diễm. Đầu ngực bị ngậm trong một khoang miệng ẩm ướt ấm nóng, còn có chiếc lưỡi gợi cảm phong phú kĩ xảo, khi thì đảo quanh, khi thì se mυ"ŧ, khiến cho Thiên Ân choáng váng run rẩy.
_ Thật đẹp!
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, thân hình tuyệt đẹp không có gì che đậy hiện ra nổi bật trên nền ga giường đen thẫm như lòng mắt hắn. Bàn tay khẽ đưa lên, mải mê mà se vuốt nụ hoa còn lại.
Cảm giác kí©h thí©ɧ có chút đau đớn khiến Thiên Ân cau chặt mày, gương mặt phiêu đãng hoảng loạn lí trí, dường như bài xích sự xâm nhập.
Biểu cảm của cô làm cho Tề Yến Thanh có chút bất mãn, bàn tay hắn lần xuống, trực tiếp giữa hai chân cô, thô lỗ tiến vào.
_ Không….đừng….A…..
Thiên Ân run lên, theo phản xạ co chặt chân lại, lại bị đầu lưỡi hắn liếʍ lên từng tấc da thịt. Tề Yến Thanh cúi đầu, lần nữa trực tiếp ngậm lấy nụ hoa của cô, mạnh mẽ nuốt vào, còn dùng răng khẽ cắn.
_ Ưm…a…
Thần trí tán loạn đến tận phương nào, giữa hai chân cô, từng đầu ngón tay thon thả tinh tế dần dần len vào. Cảm giác được nơi mềm mại ẩm ướt, đầu mi tâm của hắn cau lại, nụ cười nửa miệng hiện trên môi, hắn ghé sát vào tai cô, thì thầm to nhỏ.
_ Con ướt quá….!
Thiên Ân hoàn toàn mất đi chống cự, nơi nào đó bị ngón tay hắn vào ra dấy lên khao khát, thanh âm kiều mị cũng không kìm được khẽ ngâm nga. Cánh tay ôm chặt lấy bả vai hắn, kéo hắt sát lại.
_ A….
Thanh âm mê người vang lên, ngón tay của Tề Yến Thanh khẽ xoay nhẹ. Nụ hôn xâm chiếm cánh môi, như muốn dùng phương pháp này khiến cho thần trí cô tiêu tán hết.
Thiên Ân rên xiết, bàn tay nắm chặt ga giường, cặp đùi vô thức co lên, gương mặt cau lại nhưng không hề khó chịu, dường như có ngọn lửa bùng cháy lên trong cơ thể, rồi cô vô thức đột ngột ưỡn lên, tiếng hét vang lên thức tỉnh, hòa cùng cơn vỡ ào mạnh mẽ…
_ A...A….A!
Thân hình mềm mại đổ gục trên giường, bầu ngực căng mọng điên loạn nhấp nhô thở dốc.
Hình ảnh cô đạt cực cảm mất hết thần trí mê loạn Tề Yến Thanh. Máu nóng trong người hắn như bị cô đun lên sùng sục, thân thể mềm mại dựa sát vào hắn, nữ tính thở dốc, khiến cho hắn say cuồng.
Thiên Ân mê mệt tán loạn, ánh mắt hoảng loạn nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, cảm thấy bàn tay to lớn của hắn khẽ tách chân cô ra. Rồi thân thể mạnh mẽ chen vào giữa, khi tâm trí cô còn đang trôi dạt nơi đâu, hắn đột ngột thẳng lưng, dùng sức đâm vào.
_ A…!
Thiên Ân hoảng hốt kêu một tiếng, bên trong căng trướng nhức nhối, khiến cho cô ngửa đầu như thoát lực, nước mắt ửa ra từ khóe mắt.
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh được bao bọc trong một vùng ấm áp ẩm ướt khít chặt, kɧoáı ©ảʍ tràn ngập thân thể mà hắn phải nhịn xuống không dám động, mồ hôi vã ra trên trán hắn, nhỏ xuống thân thể mềm mại kia. Tề Yến Thanh cúi xuống, hôn lên đôi mắt cô, sợ rằng sự thô lỗ của hắn khiến cô bị thương lần nữa.
_ Đừng khóc! Mau ôm lấy ta!
Sự dịu dàng khiến cô run rẩy, Thiên Ân cắn chặt môi, ánh mắt của cha nuôi nhìn cô tại sao lại dịu dàng như thế? Dường như sâu thẳm trong lòng mắt thẫm đen hun hút ấy…có điều gì khác ngoài du͙© vọиɠ?
Cha nuôi của cô….khi ân ái cùng Uyển Yên, có dùng ánh mắt thế này để nhìn cô ấy không?
Nơi sâu thẳm được lấp đầy, có đau đớn, cũng có kí©h thí©ɧ, ngọt ngào man dại….Cô cũng không hiểu vì sao lại như thế, chỉ biết bàn tay vô thức quàng lên cổ hắn, cơ thể cũng dần như thả lỏng.
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh thô suyễn thở dốc, cảm nhận được nơi ấm áp ẩm ướt của cô nhẹ nhàng co bóp hút chặt hắn, hai bàn tay ôm lấy eo cô, dùng sức động.
_ A….!
Thiên Ân cắn môi rên xiết, cảm giác nơi mềm mại được lấp đầy, vật thô cứng vào ra mạnh mẽ. khiến cho nơi đó cứ bốc cháy lên, co rút không ngừng, ẩm ướt không ngừng.
_ Thích không….Ân nhỉ?
Thiên Ân nỉ non rêи ɾỉ, thanh âm trầm khàn vang lên bên tai. Bàn tay to lớn vuốt ve gò má phiếm hồng, trầm thấp lên tiếng.
_ Ân nhi….gọi ta…
_ Ưm…cha nuôi!
_ Nói con là của ta!
_ Ân nhi….là của người!
_ Ngoan lắm!
Tề Yến Thanh hài lòng, dùng sức đâm mạnh mẽ hơn. Thiên Ân thật sự mới chỉ là một cô bé mới quen với mùi vị hoan ái, hoàn toàn theo bản năng đón nhận, bị hắn đưa vào bể tình trầm luần, mỗi lần va chạm xâm nhập, khiến cho cô mê loạn thần trí, cũng khiến cho hắn đánh mất chính mình.
Hơi thở thô suyễn của người đàn ông cùng tiếng nỉ non kiều mị của người con gái hòa vào nhau, cùng tiếng va chạm ẩm ướt gợi cảm. Trong bóng đêm bí ẩn, Tề Yến Thanh mãnh liệt chôn sâu vào cô, nồng nàn tước đoạt.
Nơi sâu thẳm trong cô bắt đầu co rút. Thiên Ân cắn môi, bàn tay bám chặt lấy bả vai cường tráng….Tề Yến Thanh như cảm nhận được phản ứng của cô, dùng sức đẩy nhanh hơn, hắn ấn chặt bắp đùi cô sát vào cơ thể, gia tăng tốc độ….đến khi cô điên loạn hét lên, dữ dội co bóp, hắn cũng không thể nhịn được, cúi đầu gầm nhẹ bên tai cô, phóng thích toàn bộ nóng bỏng của mình vào trong cô.
_ Ân nhi….Ân nhi….con là của ta!
_ Cha…nuôi?
Thiên Ân mờ mịt gọi, trong lúc điên cuồng lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ, Tề Yến Thanh gầm nhẹ gọi tên cô. Thiên Ân rã rời bám lấy hắn, như dây leo cuốn lên cơ thể cường tráng của hắn, lười biếng nhắm mắt lại.
Đôi môi kiêu bạc của hắn hiện lên nét cười. Hắn nhẹ nhàng rút khỏi cô, bàn tay to lớn vuốt ve thân thể mềm mại ướt mồ hôi của cô, dịu dàng lật cô lại.
Thiên Ân hốt hoảng rã rời, ánh mắt mê muội nhìn hắn.
“ Rút cuộc….hắn muốn làm gì ”
Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, Tề Yến Thanh thì thầm với cô, khiến cho Thiên Ân hoảng hốt mở choàng mắt.
_ Ta sẽ làm cho con…sướиɠ đến phát khóc!
_ Ôi…đừng….Á!
Ấn chặt cô nằm sấp xuống giường, Tề Yến Thanh nằm lên giữa hai chân cô, từ phía sau trực tiếp đâm vào giữa cô. Cảm giác trơn trượt khiến hắn điên loạn, nơi ấm áp chặt khít ấy lần nữa bao bọc lấy hắn, nóng ẩm mềm mại.
Thiên Ân bất lực nằm trên giường, thân thể bị sức nặng của hắn đè lên. Nơi sâu thẳm chật cứng tê dại bắt đầu đón nhận từng đợt ra vào mạnh mẽ. Cô hoàn toàn không chịu nổi sự xâm nhập mạnh mẽ này, chỉ chết cứng chịu đựng, hơi thở gấp gáp hoảng hốt, cự tuyệt rối bời.
_ Ân nhi….Bé con của ta!
Tề Yến Thanh ôm lấy bờ vai thon thả của cô, hôn lên cần cổ non mịn, liếʍ làn da mềm mại, sống lưng cong cong. Cả đôi mắt, tâm trí giờ in đậm hình ảnh tuyệt vĩ của cô. Hương lan Nam phi cùng mùi hương nữ tính như chất gây nghiện, khiến hắn điên loạn say cuồng.
_ Ân nhi….ta luôn thích làm con từ phía sau! Thật chặt!
_ Ưm….
Thiên Ân cảm thấy mình sắp chết, kɧoáı ©ảʍ như cơn thủy triều lần nữa lại dâng lên, cuốn phăng cô ra tận xa. Mái tóc rũ rượi trên nệm, Thiên Ân phát khóc lên, thanh âm la hét nhọc nhằn lêи đỉиɦ.
_ Đừng….con….chịu không nổi nữa…
Thiên Ân thút thít khóc lóc, thanh âm van vỉ cầu xin. Cơ thể bị hắn bao bọc không có đường chạy, kɧoáı ©ảʍ xen lẫn thống khổ dằng vặt khiến cô sợ hãi run rẩy, linh hồn lẫn thể xác như đều bị khống chế, điên cuồng mà rối ren vì hắn.
_ Ân…Ân nhi!
Tề Yến Thanh gọi tên cô, lần này là lần thứ bao nhiêu rồi? Hắn ôm chặt lấy vai cô, thanh âm trầm thấp thô suyễn thở dốc….vào ra và vào ra, mạnh mẽ điên cuồng, đến khi hắn thở ra nặng nề, một dòng nóng bỏng ngập tràn trong cô, chảy xuống ga giường….hắn mới từ từ dừng lại.
Thiên Ân cắn chặt môi, đã sớm mất hết thần trí, cảm giác sau gáy phủ xuống muôn vàn nụ hôn, bên tai lại truyền lên thanh âm khàn đặc mê muội…
_ Đêm nay còn dài….đừng ngất sớm quá nhé!
Thiên Ân choáng váng, cơ thể lần nữa lại bị Tề Yến Thanh ôm ghì lại.
Bóng đêm bí ẩn khắc họa lên hình ảnh hai người l*иg vào nhau, khăng khít không tách rời, ngọt ngào dằn vặt ngây ngất….!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu
- Chương 59: Nói " Con là của ra " ( H )