Cha nuôi sao?
Thanh âm tiếng nói dịu dàng của Cha Dương vang lên, đôi mắt trong sáng long lanh như đá Sa-phia kia đột nhiên hoảng lên chấn động. Một ánh cả kinh hiện hữu trong lòng mắt của cô bé. Thiên Ân cúi đầu xuống, hai bàn tay nắm chặt gấu váy, mím môi không nói, bất động đứng yên lặng như một bức tượng thiên sứ xinh đẹp.
Cha Dương bối rối nhìn phản ứng của cô bé, không phải vốn dĩ theo phản ứng bình thường của những đứa trẻ trong cô nhi viện khi được nhận nuôi sẽ phải nhẩy cẫng lên hạnh phúc, có đứa trẻ còn bật khóc lên vì vui mừng, thậm chí có đứa trẻ còn lao tới gia đình mới mà gọi hai tiếng " cha ", " mẹ ".
Nhưng phản ứng của Thiên Ân thì lần đầu tiên ông nhìn thấy. Ông bối rối nhìn Tề Tổng đang nheo mắt đứng trước mặt, cho dù không có phản ứng, nhưng khí thế bức người cùng gương mặt chưa đầy hàn băng kia cũng đủ nói cho ông biết rằng Tề Tổng đang hết sức không vui.
Tề Tổng là ai chứ? Là Tề Yến Thanh! Là nhân vật không thể làm mất lòng. Nếu như có ai lỡ làm cho hắn ta phật ý, chắc chắn kết cục nhận được sẽ chẳng tốt đẹp gì. Thời gian của hắn đâu giống như của người bình thường, đâu thể để trôi qua lãng phí như vậy! Khi được biết hôm nay hắn sẽ đích thân qua nhận con nuôi, Cha Dương đã mất ngủ từ hôm nhận được tin cho đến bây giờ, ông vui mừng thì ít, mà lo sợ thì nhiều.
Vậy mà cô bé con này chẳng biết người sẽ nhận nuôi mình là ai, còn trù trừ không mau chân. Cha Dương vội vàng lên tiếng, ngữ khí run run hối thúc, sợ làm cho người trước mặt phật ý, e rằng cô nhi viện này trong chốc lát sẽ bị san phẳng mất thôi!!!
Hơn nữa xem ra người đằng trước cũng đang mất dần kiên nhẫn.
_ Thiên Ân! Con sao vậy? Mau đến chào cha nuôi đi!
_ Con....không thể!
Thanh âm nhỏ bé run run vang lên thật khiến cho người ta đau lòng. Thiên Ân cắn chặt đôi môi không để tiếng nấc vang lên, chỉ sợ tiếng khóc của mình sẽ khiến người lạ trước mặt cảm thấy phiền tai. Cho dù cô bé còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, không biết thân thế người đang muốn nhận nuôi mình ra sao, nhưng cảm giác bức người người ấy mang lại mách bảo cô bé đây là người không thể động vào.
Người này khác hẳn cha Triệu Văn của cô. Cha Triệu Văn gương mặt hiền từ, lúc nào cũng đón cô bằng nụ cười rạng rỡ. Cha Triệu Văn không giấu cô chuyện cha mẹ cô mất từ khi cô còn rất nhỏ, ông đón cô về nuôi. Ông không lập gia đình, chuyên tâm yêu thương chăm sóc cô. Cha Triệu Văn lúc nào cũng bế cô trên tay, vải áo trên người cha rất mềm, toả hương rất dễ chịu, giống như một là gió mùa hè tươi mát, khiến cô thật yên tâm.
Nhưng người trước mặt thì khác hoàn toàn, cho dù nhìn thế nào cũng không thấy một tia thiện cảm từ phía ông ta. Người ấy rất cao, cao hơn cả cha Triệu Văn, mạnh mẽ, anh tuấn. Nhưng khí thế băng lãnh, thâm trầm khó đoán khác hẳn sự dịu dàng đôn hậu của cha Triệu Văn. Từ đầu đến giờ không nở lấy một nụ cười, chỉ im lặng nhìn Thiên Ân bằng một đôi mắt lạnh lẽo khó đoán tâm cơ.
Thiên Ân như một con thỏ nhỏ lạc nhà, đôi vai nhỏ bé thu lại không ngừng run lên. Cô bé rất muốn đưa tay lên quẹt dòng nước mắt nóng hổi đang dần dần ứa ra trong đôi mắt, nhưng đôi tay cứ như bị một sợi xích khổng lồ bó chặt, không thể cựa quậy.
Tề Yến Thanh nhìn cô bé cúi gằm mặt xuống, cơ thể cứng căng như cánh cung, run lên từng đợt, một giọt nước long lanh rơi xuống nền đất.
_ Thiên Ân....
Cha Dương bối rối lên tiếng gọi, con bé này sao đột nhiên lại cúi mặt khóc?
_ Xin phép cha!
Tể Yến Thanh đột nhiên quay lại, âm trầm lên tiếng, thanh âm mê đắm. Hắn nói không nhiều, chừng mực, chỉ một câu hàm ý rất ngắn gọn. Cha Dương nhìn gương mặt hắn, mặc dù trong lòng không yên tâm, nhưng cũng không dám trái lời, chỉ nhìn Thiên Ân rồi cười với hắn, nhẹ bước đi ra.
Lúc này, trong nhà thờ chỉ còn Thiên Ân và hắn. Cô bé con từ lúc nãy tới giờ không lên tiếng nữa, gương mặt cũng quả quyết không dám ngẩng lên.
Tề Yến Thanh sải bước về phía cô bé, sải chân hắn rất dài, bốn bước là có thể đàng hoàng đứng trước mặt cô bé.
Trong đôi mắt nhoè lệ, Thiên Ân nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng tuyệt đẹp trước mặt. Chân bước của hắn rất êm, cô bé tuyệt nhiên không nghe được tiếng hắn tới. Chỉ đến khi nhìn thấy hắn đứng sừng sững trước mắt, cô bé mới giật mình.
Lập tức, không gian xung quang cô bé ngập tràn một mùi hương nam tính, rất thơm, khiến cô bé ngẩn người. Hơi thở của hắn gần sát, khí thế áp bức, khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Tề Yến Thanh ngồi xuống trước mặt Thiên Ân, những ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn vươn đến nâng cằm cô bé lên.
Làn da Thiên Ân như chạm vào nước đá. Những ngón tay lạng toát cứng cỏi của hẳn nâng cằm cô bé lên. Thiên Ân thuận theo mà ngẩng gương mặt ướt nước mắt, hướng đôi mắt trong veo lên.
Dung mạo người trước mặt quả thật rất đẹp. Khiến cho Thiên Ân đỏ mặt. Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước không đáy, tĩnh lặng thâm trầm, hàng lông my dài rủ bóng, lông mày như lưỡi kiếm, sống mũi cao với tỷ lệ hoàn hảo, khuôn miệng cân đối mang theo nét khắc nghiệt.
Tề Yến Thanh ngắm nhìn Thiên Ân, gương mặt xinh đẹp của cô bé hoàn toàn thu hút vào trong mắt hắn. Gương mặt ngoan ngoãn xinh đẹp, đôi mắt to tròn và hàng my cong, chiếc mũi thon thon với đầu mũi xinh đẹp, đôi môi hồng hào, cho dù trang phục cũ kĩ cũng không làm giảm đi nét đáng yêu, còn khiến cô bé thêm phần đáng thương, khiến người ta không nhịn được muốn che chở.
_ Nói...tại sao không thể?
Thiên Ân hơi ngẩn ra, hắn nói quá đơn giản, cô bé đơn thuần nhất thời không hiểu được ý hắn.
Tề Yến Thanh rất ghét khi người khác phải khiến hắn nhắc lại lời mình nói. Nhưng nhìn biểu cảm ngây ngốc của Thiên Ân, hắn lại không cảm thấy giận, ngược lại còn dùng chất giọng dịu dàng hơn hỏi lại:
_ Tại sao không thể nhận ta làm cha nuôi?
Bấy giờ Thiên Ân mới như thỏ con cụp tai xuống, lí nhí trả lời.
_ Vì cháu là điềm gở. Nhận cháu, chú sẽ bị liên luỵ....
Tề Yến Thanh nhìn cô bé cúi đầu lí nhí, trong đầu hắn lại vang lên câu nói của Cha Dương.
" Con bé rất tội nghiệp. Từ khi mới lọt lòng cha mẹ đã mất, đến khi lên 5 tuổi thì gia đình cha nuôi cũng không còn. Chưa tới tuổi đi học đã 2 lần làm cô nhi. "
Một nụ cười quỷ dị hiện trên môi hắn, Tề Yến Thanh lần nữa nâng cằm cô bé lên, ép cô bé nhìn vào mắt hắn.
_ Nói cho hết câu!
Thiên Ân cảm thấy người này rất nghiêm khắc, khiến cô bé không dám trù trừ, lập tức hấp tấp lí nhí.
_ Nhận cháu, chú sẽ bị ác quỷ làm hại. Cha mẹ cháu....còn cả....còn cả.....
Nói tới đây, nước mắt cô bé ứa ra, giọng nói run bắn lên, ám ảnh đêm trước ngày sinh nhật năm đó ùa về.
_ Còn cả....cha Triệu Văn.
Lời nói của cô bé lập tức tác động lên Tề Yến Thanh. Một tia nhìn quỷ dị loé lên trong lòng mắt hắn. Thiên Ân đột nhiên cảm thấy ngạt thở. Cảm giác bức bách như có một tảng đá đè nặng trên ngực, những ngón tay Tề Yến Thanh siết nhẹ lên khuôn cằm cô bé.
_ Có ta, ác quỷ sẽ không dám tới!
Thiên Ân nhìn hắn lần đầu nhếch môi cười, cả người không hiểu sao đột nhiên run rẩy không ngừng....