Chương 25: Kính Hàm chuốc thuốc mê

Trời chiều chạng vạng, bóng đêm buông xuống rất nhanh, như một màn nhung nhuộm đen tím cảnh vật. Gió từng cơn thổi qua, ngày càng lạnh hơn, mang theo hương đồng nội như còn vương mùi khói, làm tung những lọn tóc mềm mượt buông dài của Thiên Ân.

Kính Hàm nhìn Thiên Ân đứng trước cô nhi viện hoang tàn đổ nát, mái tóc đen xõa tung trong gió, gương mặt nhu mì tinh tế nén nỗi bi thương, ánh mắt trong sáng thuần khiên sưng đỏ, hàng mi dài còn ướt nước mắt, đôi môi đỏ hồng run run, gương mặt tái nhợt, tà váy lụa khẽ tung lên trong gió, giống như một thiên sứ bị lưu đày xuống địa ngục, ảm đạm thần thương* , khiến cho đáy tim tĩnh mịch của Kính Hàm xao động đau nhức. ( * tâm trạng tồi tệ, u ám ).

Kính Hàm đã nghĩ khi gặp anh, Thiên Ân hoặc là sẽ một mực bỏ đi, hoặc có khi sẽ cho anh một phát tát....Nhưng cô lại không hề làm gì hết, ánh mắt quá điềm tĩnh, quá thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến cho anh có chút lo sợ.

Thiên Ân nhìn Kính Hàm trước mặt, cũng giống như 12 năm trước, ngày đầu tiên cô gặp anh trong cô nhi viện. Một thân cao lớn anh tuấn, khí chất điềm đạm bất phàm, gương mặt anh tuấn sắt nét, mang theo nét nghiêm túc hấp dẫn, ánh mắt ấm áp trầm ổn, khiến cho cô nhìn vào lập tức an tâm...nhưng khung cảnh, thì không còn như xưa nữa!

Buổi sáng ấm áp, ánh nắng chan hòa, đồng cỏ xanh rợp, khung trang êm đềm, nụ cười ấm áp của Cha Dương và các sơ......đã không còn, chỉ còn lại đêm tối u ám, khung cảnh hoang tàn đổ nát, mọi thứ hóa tro tàn.

Hóa ra trong 12 năm qua, cô không biết rằng, mình đã mất đi mọi thứ!

Kính Hàm thở dài, ánh mắt Thiên Ân nhìn anh thoáng hiện lên nét đau đớn tuyệt vọng, trong lòng anh bất giác chua xót....

Những bước chân anh nhẹ nhàng tiến lại, tiếng sỏi bị nghiền dưới gót giày vang lên trong không gian tĩnh mịch như nghiến thẳng vào lòng Thiên Ân. Cô quay mặt đi, thanh âm trầm ấm của Kính Hàm khiến cho cô không muốn đối diện.

_ Tiểu thư! Chơi vậy đủ rồi! Chúng ta về thôi, Tề tổng đang đợi cô!

_ Bao lâu....

Thiên Ân mệt mỏi lên tiếng, ánh sáng mơ hồ của ánh trăng chiếu lên gương mặt cô huyền hoặc, những đường nét tinh tế cũng lộ vẻ đau thương.

_ Anh đã ở đây....bao lâu rồi?

_ Trước khi tiểu thư tới khoảng một tiếng!

Kính Hàm cung kính trả lời. Đứng sát gần cô, anh cơ hồ cảm nhận được hương lan Nam phi quen thuộc toát ra từ thân thể thiếu nữ căng tràn sức sống. Thiên Ân vẫn không quay đầu nhìn anh, ánh mắt cô hướng về khoảng trống mênh mông trước mắt, nhẹ giọng hỏi như hụt hơi.

_ Là ông ta sai anh tới?

_ Phải!

Kính Hàm nhẹ giọng trả lời, một từ đơn giản, không hề nói thêm. Điểm này anh cũng giống như Tề Yến Thanh, đối với những chuyện đã rõ ràng thì một lời cũng không muốn lãng phí.

_ Vậy là ông ta đã biết....

Giọng nói cô mơ hồ vang lên, nói với Kính Hàm như cũng nói với chính mình.

_ Phải!

Kính Hàm vẫn chỉ như vậy, đơn giản trả lời, lại thấy nụ cười đau đớn trên gương mặt Thiên Ân nở rộng thêm, không hề có vui vẻ, chỉ có bi thương đầy ắp.

Hóa ra từ đầu đến giờ, toàn bộ kế hoạch của cô, đều bị cha nuôi nhìn thấu không sót một chút gì!

Việc hôm nay cô nói dối là muốn mua bánh kem tặng Dung quản gia, rồi việc cô sẽ nhân cơ hội này mà bỏ trốn về cô nhi viện, từng chuyện, từng chuyện một, đều nằm trong tầm mắt của hắn!

Cha nuôi, giống như ác quỷ nguy hiểm nhất, mưu mô nhất...Cô chỉ giống như một con rối trong tay hắn, mặc sức để cho hắn đùa bỡn. Hôm nay cha nuôi dễ dàng thả cô ra như vậy, chính là muốn cùng cô chơi một trò chơi mèo vờn chuột, mà cô chính là con chuột đáng thương, cho dù có chạy thế nào cũng không thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn của hắn.

Thiên Ân lạnh người.....cha nuôi của cô, thật sự là một người quá nguy hiểm, quá thâm trầm, quá quỷ quyệt! Cô căn bản, không bao giờ có thể là đối thủ của hắn!

Từ đầu cô đã quá ngây thơ, mơ mộng điều gì chứ?

Suy nghĩ nhận ra từ đầu cha nuôi đã nắm rõ toàn bộ suy tính trong đầu mình, mà vẫn thuận nước đẩy thuyền, cùng cô chơi một ván cờ vây mà chính cô là con tốt nằm trên bàn cờ của hắn, khiến cho Thiên Ân không rét mà run, sợ hãi đến mức sống lưng cũng lạnh toát.

Sự âm hiểm của cha nuôi, cô chỉ mới bắt đầu được từ từ nếm trải.

Kính Hàm nhìn gương mặt hết trắng bệch lại tái xanh của Thiên Ân, cũng ngầm đoán được trong đầu cô đang suy nghĩ điều gì, anh tiến sát lại gần, nhẹ giọng lên tiếng như dỗ dành.

_ Khuya rồi sương lạnh! Tiểu thư lên xe đi!

Thiên Ân thấy người trước mặt mình từ từ tiến lại, theo bản năng bất giác lùi lại. Cô quay phắt lại nhìn về phía Kính Hàm, ánh mắt giận dữ chưa bao giờ anh được chứng kiến của cô khiến cho Kính Hàm giật thót mình.

_ Kính Hàm!

Thanh âm giận dữ vang lên, Thiên Ân đứng trước Kính Hàm, bóng hình to lớn của anh bao trọn lấy cô, nắm tay cô siết chặt lại, nói rành rọt từng chữ một.

_ Hôm nay anh không nói hết mọi chuyện cho tôi! Tôi không đi đâu hết!

_ Tiểu thư!

_ Đừng có gọi tôi là tiểu thư! Tôi không phải là con của ông ta!

Thiên Ân hét lên, đôi tay nhỏ bé của cô vươn lên che đôi tai mình lại, cô liều chết lắc đầu. Cô muốn đem cái thân phận tiểu thư mệt mỏi kia toàn bộ vứt xuống.



Kính Hàm nhìn Thiên Ân, bất chợt nhớ lại Tề tổng đã kể với anh, rằng trước khi anh tới, cô đã tát vào mặt gã Richard đón mạt đó trong phòng trả Fluer của chính hắn, còn cầm chai rượu của Lôi tổng đập vỡ để làm vũ khí phòng thân.

Hóa ra vẻ giận giữ của Thiên Ân, lại là một con báo con như thế này?

Cô nhìn Kính Hàm, đôi tay nhỏ nhắn nắm lại thành quyền, chỉ mạnh vào nhà thờ cháy rụi phía sau lưng, giọng nói vì kìm nén mà chực òa vỡ.

_ Kính Hàm! Tôi hỏi anh! Tại sao cô nhi viện lại cháy? Người lái xe nói với tôi vụ cháy xảy ra cuối tháng chín năm năm trước! Có phải là vào ngày tôi sang London du học hay không?

Kính Hàm nhìn Thiên Ân giận dữ đến nỗi đôi môi hồng phấn cũng run lên, thanh âm vụn vỡ, điệu bộ cương quyết mạnh mẽ bất ngờ, khiến cho anh nhất thời lạ lẫm.

Đối diện với câu hỏi của cô, Kính Hàm nhìn thẳng vào Thiên Ân, không có chút do dự, trả lời từng chữ rất rõ ràng.

_ Cô nhi viện là bị người ta dùng xăng phóng hỏa. Ngày xảy ra hỏa hoạn đúng là trùng vào ngày tiểu thư đi du học!

Câu trả lời của Kính Hàm giống như một tảng đá nặng đè vào l*иg ngực, khiến cho Thiên Ân hít thở không thông. Đôi mắt cô mơ hồ mờ mịt, tưởng tượng ra cảnh cả cô nhi viện chìm trong biển lửa, tai còn cơ hồ nghe thấy tiếng khóc than xé lòng, mũi còn ngửi thấy mùi khói nghẹt thở, khóe mắt giận dữ đỏ gắt lên.

_ Là cha nuôi tôi đốt! Đúng không?

Kính Hàm nhìn Thiên Ân, ánh mắt long lanh cố gắng mở lớn để ngăn nước mắt trào xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

_ Không phải Tề tổng làm!

_ Ha!

Thiên Ân bật cười, nhìn xoáy vào Kính Hàm, giọng nói vang lên rành mạch.

_ Anh nghĩ tôi là trẻ con sao? Con người ông ta, có gì mà không dám làm! Ông ta muốn biến tôi thành con tốt trong tay ông ta! Ông ta muốn cả đời tôi phụ thuộc ông ta! Người như ông ta, phóng hỏa, gϊếŧ người, có việc gì ông ta không dám làm?

Tiếng cười trào phúng bật ra trên môi Thiên Ân, gương mặt cô lộ vẻ nực cười như vừa nghe một câu chuyện khôi hài nhất. Kính Hàm nhìn biểu cảm khinh ghét lộ rõ của Thiên Ân, nhẹ giọng giải thích.

_ Tiểu thư có thể không tin! Nhưng tôi đảm bảo, cô nhi viện cháy không phải là do Tề tổng!

_ Người đâu?

Thiên Ân không đếm xỉa đến lời giải thích của Kính Hàm, thanh âm trầm thấp vì giận dữ mà run bắn lên.

_ Người lái xe nói khi vụ cháy được khống chế, toàn bộ người tại cô nhi viện đều không còn lấy một bóng. Người chết thì phải thấy xác! Không phải như khói bụi mà tan đi trong gió được! Người đâu?

Kính Hàm nhìn Thiên Ân, đôi mắt trong vắt của cô chưa bao giờ sắc sảo đến như thế. Lửa giận bừng lên như hun đốt anh, khiến cho một người trầm tĩnh như anh, từng trải như anh, lại ngần ngại nhìn vào đôi mắt của một thiếu nữ mới 18 tuổi.

Kính Hàm do dự, ánh mắt anh nhìn thân hình bé nhỏ của Thiên Ân đầy ưu tư.

Thiên Ân giận đến mức giống như biến thành một người khác, nôn nóng muốn biết về an nguy của mọi người trong cô như một ngọn lửa, thiêu đốt cô đến khô cháy, mà người đối diện kia thì cứ như cổ thụ im lìm, một tiếng cũng không lên, khiến cho Thiên Ân không kìm được, lớn tiếng.

_ Kính Hàm! Người đâu?

Tên của mình bị cô gắt gao hét lên, Kính Hàm cuối cùng đành thở dài, giọng nói ôn tồn như khuyên nhủ một đứa trẻ.

_ Tất cả mọi người đều an toàn! Tiểu thư tạm thời xin cứ yên tâm!

Nụ cười trào phúng trên môi Thiên Ân nở rộ ra, mang theo toàn bộ kinh ghét cùng giận giữ...

Không phóng hỏa....mà bắt người!

Có câu chuyện nào khó tin hơn, nực cười hơn thế này không?

Thiên Ân như hiểu ra, cha nuôi của cô, vốn để uy hϊếp cô, đã bắt cóc toàn bộ mọi người trong cô nhi viện, sau đó phóng hỏa xóa chứng cứ tạo hiện trường giả. Giờ hắn đang giam giữ mọi người, chờ ngày cô về lại Bạch trà thành, lôi ra uy hϊếp.

Thiên Ân nén sự ghê tởm nhen lên trong l*иg ngực, lẳng lặng hỏi.

_ Ở đâu? Ông ta giữ mọi người ở đâu?

_ Ở một nơi an toàn!

Thiên Ân nghe Kính Hàm nói, thanh âm không cao không thấp, bình bình đạm đạm, mà như thiếu cháy sự kiên nhẫn cuối cùng trong lòng cô. Cô đã sợ mọi người bị gϊếŧ chết, nhưng một lời của Kính Hàm khiến cô như kẻ đuối nước vớ được cọc, vội vàng lao tới, khẩn thiết hỏi anh...

Chỉ là người còn sống, thì còn hi vọng!

_ Kính Hàm! Ông ta giữ mọi người ở đâu! Xin anh nói cho tôi biết!

_ Tiểu thư....chuyện này tôi không nói được!

Kính Hàm nhìn Thiên Ân tóm chặt tay vạt áo mình, bàn tay nhỏ nhắn đập lên cơ thể mạnh mẽ dẻo dai của anh, những lọn tóc vương lên gương mặt tinh tế, vầng trán tròn trịa đẫm mồ hôi, đôi mắt trong sáng mở to tuyệt vọng nhìn anh như cầu cứu.



_ Tại sao?

_ Vì sự an nguy của tiểu thư!

Kính Hàm nhẹ nhàng nói. Ngay lúc này anh muốn ôm thật chặt cô vào lòng, nhưng vòng tay lớn lại không thể vươn ra được, chỉ có thể đứng yên nhìn cô nép vào mình, đôi vai nhỏ bé run lên từng hồi vụn vỡ.

_ Kính Hàm!

Thiên Ân gọi anh như hụt hơi, đầu óc mờ mịt.

Cô biết tính cách của Kính Hàm, chuyện mà anh muốn nói, anh sẽ tự nói, chuyện mà anh không muốn nói, cho dù là nhục hình tra khảo, cũng không thể nào cậy được nửa lời từ anh.

Điều gì cô có thể không tin, nhưng về lòng trung thành của Kính Hàm dành cho cha nuôi, thì cô dám tin chắc chắn!

Vì thế Thiên Ân cũng biết điều đó, cố gắng đè nén cảm xúc nóng vội bên trong, cô hạ mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến cho Kính Hàm một thoáng chấn động.

_ Bức thư tôi đưa anh....anh không gửi....đúng không?

Một câu hỏi mang theo quá nhiều đau đớn của niềm tin vụn vỡ. Thiên Ân mơ hồ như đoán được câu trả lời của Kính Hàm nhưng cô vẫn hỏi, mặc dù cô rất sợ điều mình sắp sửa được nghe...

_ Phải!

Một câu nói của Kính Hàm như sét đánh bên tai, đôi tay nhỏ bé của Thiên Ân khẽ buông vạt áo của anh ra, cô chầm chậm lùi lại, gương mặt cúi gằm xuống, giọng nói nấc nghẹn vang lên, buồn thảm đến nỗi khiến Kính Hàm đau xót.

_ Tôi đã tin tưởng anh như vậy....

Thiên Ân chỉ nói như thế, không một lời trách cứ. Câu nói của cô dừng lại giữa chừng, như một lời than thành tiếng của niềm tin bị phản bội. Cô không trách Kính Hàm, chỉ trách bản thân mình đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản, chỉ trách bản thân mình đã quá tự tin, để rồi cái giá phải trà quá đáng sợ!

Nhưng sâu thẳm trong lòng Thiên Ân, một sự nhẹ nhõm kì lạ mà chính cô cũng ngạc nhiên nở rộ như một đóa hoa. Cuối cùng sự ân hận lớn nhất trong lòng cô cũng được giải thoát....Vì trước khi đến đây, cô đã sợ rằng chính vì lá thư cô gửi đó, mà mọi người trong cô nhi viện gặp phải kiếp nạn sát thân như vậy.

Thiên Ân thở dài, cô ngước mặt lên, gương mặt không cảm xúc, lạnh lẽo nhìn về phía Kính Hàm.

Cô muốn vớt vát chút hi vọng cuối cùng!

_ Tôi hỏi lần cuối cùng, mọi người bây giờ đang ở đâu?

Kính Hàm im lặng nhìn cô, không hề có ý định trả lời.

Phản ứng của Kính Hàm cũng nằm trong dự tính của Thiên Ân, cô cười lạnh, rồi không nói thêm một lời, cô bước qua Kính Hàm.

_ Tiểu thư!

Kính Hàm giật mình, bàn tay cứng như thép nguội của anh nhẹ nắm lấy cổ tay của anh đã từng bẻ gẫy tay chân của rất nhiều người, vậy mà khi nắm lấy cổ tay cô lại nhẹ nhàng như đang cầm một đóa hoa mong manh nhất, sợ rằng sẽ làm bị thương cổ tay mảnh khảnh mềm mại kia.

Dáng hình cô xinh đẹp mà bi thương, như một đóa hoa trà u buồn trong ánh trăng, lại càng đẹp vô cùng. Kính Hàm nhìn bóng lưng thon thả, mái tóc dài mượt tung bay, hương thơm thiếu nữ ngây ngất, trong đáy mắt tĩnh lặng như xao động...

Làn da mềm mại như nhung, mát rượi run lên nóng hầm hập trong bàn tay thô ráp của anh. Kính Hàm không dám cử động mạnh, sợ làm cô bị đau, chỉ nhẹ giọng nói.

_ Cô nên theo tôi trở về!

_ Anh về nói với ông ta! Tôi từ nay không muốn dính líu tới con người đáng sợ như ông ta nữa!

Thiên Ân mặc kệ cổ tay cô bị Kính Hàm nắm, cũng không giật ra. Cô nói mà không nhìn Kính Hàm, giọng nói mơ hồ, hòa tan trong làn gió đêm hư ảo vô thực.

Cô phải đi tìm Cha Dương và mọi người! Người chứ không phải là cây kim, cô không tin rằng lại trong một đêm mà biến mất không chút dấu vết như vậy!

_ Tiểu thư! Xin cô đừng làm việc cảm tính! Tôi biết cô muốn đi tìm mọi người, nhưng cô đi đâu tìm? Giờ cô không có gì trong tay cả! Cuộc sống ngoài kia rất phức tạp, cô một mình chống chọi đã khó, đừng nói đến tìm người!

Một câu nói cùa Kính Hàm khiến cho lòng tự trong của Thiên Ân bị tổn thương. Hóa ra trong mắt mọi người, cô chính là một con búp bê nằm trong tủ kính, vô trí vô giác, không thể tự mình đối đầu với cuộc sống bên ngoài như vậy sao?

Tức là giá trị duy nhất của cô, chính là danh phận thiên kim tiểu thư mà cha nuôi ban tặng cho sao?

Gương mặt Thiên Ân phiếm đỏ, cô cười nhạt, lạnh giọng trả lời.

_ Không phiền Kính Hàm tiên sinh bận tâm! Tôi tự biết phải làm gì!

Thiên Ân giật cổ tay ra khỏi tay Kính Hàm, muốn bước đi, đột nhiên cẩm thấy cổ tay mình bị anh nắm chắc hơn. Giây phút sau, cả cơ thể cô bị anh kéo lại. Thiên Ân mất thăng bằng ngã về phía sau, tựa vào một thân thể rắn chắc dẻo dai cao lớn, nghe tiếng Kính Hàm trầm ấm vang lên.

_ Thật lòng xin lỗi tiểu thư!

Một tiếng tách rất nhỏ vang lên bên tai, những ngón tay của Kính Hàm đem một lọ thủy tinh đã mở nắp đưa gần đến mũi của Thiên Ân. Một mùi thơm như mùi quả chín sộc lên mũi, lan vào từng tế bào trong cơ thể, ngập tràn hơi thở khiến cho đầu óc cô lơ mơ.

Bầu trời đêm với những ánh sao như cao hơn, xoay tròn bất tận trong mắt Thiên Ân, tay chân cô bải hoải vô lực, đầu óc tê dại mê man...Đôi mắt cô từ từ mờ đi, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là bầu trời đêm vời vợi thăm thẳm, và đôi mắt trầm ấm ôn nhu của Kính Hàm....