_ Tiểu thư! Chúng ta nên xuất phát rồi! Tề tổng đang đợi cô!
Người vệ sĩ một thân tây trang đen thẫm, tác phong cung kính mà khẩn trương, không lãng phí một chút thời gian nào, nói với Thiên Ân.
Thiên Ân nén một tiếng thở dài, động tác vì tiếng thúc giục của người đó cũng làm nhanh lên một chút. Người xung quanh cha nuôi đều giống như hắn, tác phong không khi nào chậm trễ, lãng phí thời gian.
Liếc nhìn căn nhà cô đã sống năm năm qua, mọi thứ bên trong đều giống như ngày cô mới chuyển đến, không gì thay đổi, từng ngóc ngách đều chứa thật nhiều kỉ niệm, cô rồi sẽ nhớ nơi này lắm!
Thiên Ân kéo chiếc vali nặng ra bậc thềm, mưa phùn London rơi rả rích. Một chiếc ô xòe ra vừa vặn che khuất đi cơ thể cô khỏi những hạt mưa rơi. Tên vệ sĩ nhẹ giọng nói.
_ Toàn bộ đồ đạc đều để lại!
Thiên Ân ngẩn ra, mi tâm xinh đẹp hơi cau lại. Cô nhẹ giọng nói với hắn.
_ Đây đều là vật dụng cá nhân của tôi! Bên trong là quần áo và đồ dùng hàng ngày.
_ Tất cả đều bỏ lại! Đây là lệnh của Tề tổng! Tiểu thư, xin mời cô lên xe!
Người vệ sĩ nhẹ giọng nói, dáng vẻ cung kính làm động tác mời cô đến cửa xe để mở sẵn. Thiên Ân thở dài, cúi đầu xuống nhìn thềm nhà đã bị thấm ướt những hạt nước mưa.
Những tên vệ sĩ này, cho dù trên miệng một tiếng tiểu thư, hai tiếng tiểu thư, dáng điệu cung kính trang trọng, nhưng tất cả nhất nhất đều làm theo ý kiến của cha nuôi, cô chỉ là một tiểu thư hữu danh vô thực, một vị tiểu thư trên danh nghĩa, là món đồ thuộc sở hữu của cha nuôi mà thôi!
Số phận của cô, từ khi bước chân vào Bạch trà thành, đều đã nằm trong tay cha nuôi, để tùy ý cho hắn sắp xếp xoay chuyển.
Sáng nay trước khi rời đi, hắn đã nói cô sẽ quay trở lại Bạch trà thành cùng hắn ngay trong ngày hôm nay, lễ tốt nghiệp đại học tại Royal Collage, cũng coi như bỏ. Cho dù cô có phản đối thế nào, tất cả đều nằm ngoài tai hắn, lời hắn đã quyết, cô còn có thể làm gì ngoài tuân theo?
Thiên Ân thở dài, ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn bầu trời xám xịt tuôn mưa lạnh lẽo, u ám như chính cuộc đời cô.
_ Tiểu thư! Không còn sớm nữa! Mời ra xe!
Tên vệ sĩ lần nữa nhắc lại, thanh âm khẩn trương mang theo cả vẻ thúc giục. Thiên Ân đành đẩy chiếc vali vào trong nhà, đóng cửa lại, lưu luyến đặt tay lên cánh cửa gỗ quen thuộc, rồi bước ra ngoài.
Mưa càng lúc càng mau hạt, thời tiết ẩm ướt đặc trưng của xứ sở sương mù London. Thiên Ân thu mình lại trước những con gió mang theo hơi ẩm, chiếc ô vững vàng trên đầu che đi bờ vai mềm mại. Cô nhìn về phía sau, một chiếc xe đen xì với bốn tên vệ sĩ đứng bên ngoài ngay sau xe cô.
_ Cha nuôi của tôi đang ở trên xe sao?
_ Ngài ấy đã đợi cô trên máy bay từ sớm rồi! Xe đó là xe vệ sĩ đi theo bảo vệ tiểu thư!
Thiên Ân cười nhạt..." Bảo vệ tiểu thư " ? Chi bằng nói rằng bốn người đó đi theo trông chừng cô, tránh cho cô thừa cơ làm loạn thì đúng hơn!
Thiên Ân bước đến chỗ cửa xe để mở, nhìn vào nệm ghế sang trọng bên trong, cô trù trừ không muốn bước vào. Ánh mắt tràn ngập u buồn, Thiên Ân chìa tay ra khỏi chiếc ô, hứng những giọt nước mưa rơi trên tay cô tí tách,
Cô quyến luyến nơi này, cũng là quyến luyến quãng thời gian tự do tươi đẹp nhất trong đời mình.
Khi bước chân lên chiếc xe này, cô sẽ lần nữa quay trở lại Bạch trà thành, nơi đẹp đẽ mà ngột ngạt ấy chính là ngục tù của cô!
Thiên Ân hít một hơi vào l*иg ngực, không khí của tự do mang theo hơi ẩm thật dễ chịu lại như chua xót. Thiên Ân bước lên xe, cẩn thận ngồi xuống.
Cửa xe đóng lại bên cạnh, nhốt cô trong không gian của chiếc xe sang trọng. Tên vệ sĩ bước lên xe, nổ máy. Chiếc xe lướt đi trong màn mưa.
***
Chiếc xe lướt đi rất nhanh, lướt qua những cung đường lạ lẫm. Thiên Ân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảnh vật xa lạ in lên tấm kính chống đạn loang loáng. Những hạt mưa rơi trên kính xe đọng thành dòng chảy xuống in lên bóng hình cô phản chiếu trên kính xe như những giọt lệ. Thiên Ân buồn bã nhắm mắt lại, ngả người ra ghế.
Chiếc xe cứ lướt đi, qua nhiều con đường, lúc Thiên Ân tò mò tự hỏi rút cuộc là còn phải đi xa đến bao lâu, cô nhớ rằng đường ra sân bay cũng không dài thế này....thì chiếc xe dừng lại.
Thiên Ân cảm thấy trái tim trùng xuống.
Không bao lâu, cửa xe nhẹ nhàng mở ra.
_ Mời tiểu thư xuống xe!
Tên vệ sĩ cung kính giữ cửa, còn che tay lên phần trên cửa xe cho cô. Thiên Ân hít một hơi thật sâu, bước ra ngoài.
Một trận gió mạnh thổi tung mái tóc mềm mại của Thiên Ân, cô vội vàng lấy tay chặn gấu váy mình lại. Quang cảnh phía trước khiến cho cô choáng ngợp, trái tim nhảy thót lên trong l*иg ngực.
Chỗ cô đang đứng, không phải là sân bay thủ đô London, mà là một bãi đất trống với đường băng thẳng tắp, giống như một sân bay tư nhân. Mà phía trước mặt cô, ở phía đằng xa, một chiếc máy bay đồ sộ, dưới ánh sáng mờ mịt của trời London còn sáng lóa lên chói mắt, nhìn thiết kế bề ngoài, cũng biết rõ ràng đây là máy bay tư nhân.
Thiên Ân mờ mịt, cô cất giọng run run hỏi người đứng cạnh.
_ Đây là....
_ Đây là Boeing 747 - 81 VIP. Phi cơ riêng của ngài Tề!
Thiên Ân nuốt khan trong cổ họng. Nó, cái thứ đáng sợ oai vệ đang đứng từ xa, như ném thẳng vào cô cái nhìn ngạo nghễ lạnh buốt, giống như cha nuôi!
Cô hít thở không thông, đầu óc bắt đầu trở nên mờ mịt hỗn loạn, gió thổi vào tai cô nghe ù ù...Thiên Ân bối rối nhìn người vệ sĩ, lúng túng theo chỉ thị của anh ta bước lên cầu thang dẫn lên khoang máy bay, những bước chân nặng nề như đeo đá. Cánh cửa dẫn vào bụng máy bay sâu hút, khiến cho cô có cảm giác muốn nghẹt thở.
Bên trong kia, cha nuôi đang ngồi đợi cô!
***
Thiên Ân bước vào trong khoang máy bay, thảm nhung dưới chân cô êm mượt như đi trên cỏ. Thiên Ân đứng lặng người trước cánh cửa gỗ nhạt, bước qua cánh cửa này, cha nuôi đang ở trong đó.
Chân của Thiên Ân bủn rủn đứng không vững.
Bàn tay cô đặt trên tay nắm cửa, không còn sức lực mà kéo ra. Cô biết rằng đây chính là kiếp nạn khó tránh, cô phải bước qua.
Đẩy cánh cửa sang một bên, âm thanh bánh lăn trượt đi êm ru mà dội vào lòng cô nghe váng động. Thiên Ân bước vào bên trong, mùi thơm hương sả chanh sang trọng áp bức. Thiên Ân đóng cánh cửa lại, toàn bộ không gian trở nên tĩnh mịch đến nghẹt thở. Mắt gắn chặt xuống thảm nhung đỏ chói, cái lạnh buốt sởn gai ốc thấm vào da thịt khiến cô run rẩy. Trong không gian còn thoang thoảng mùi gỗ tuyết tùng quen thuộc, khiến cho hô hấp của Thiên Ân tắc nghẹn.
_ Ngẩng đầu lên!
Thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên khiến Thiên Ân sởn gai ốc. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với một người đàn ông uy phong nhàn nhã đang ngồi trên ghế sô pha rộng, nheo mắt nhìn cô.
Cha nuôi!
Tề Yến Thanh mặc một bộ tây trang cắt may riêng, vừa vặn đến hoàn hảo ôm sát cơ thể mạnh mẽ vững vàng của hắn. Khí chất lạnh lùng thâm trầm toát ra khiến cho Thiên Ân run rẩy. Điếu xì gà trong những ngón tay tinh tế đặt sát gần môi, làn khói phiêu dật tỏa ra từ miệng hắn, quyến rũ tà mị, khiến cho chân Thiên Ân bải hoải không vững.
Hắn ngồi sát cửa sổ, toàn bộ không gian bên dưới đều thu vào tầm mắt, từ lúc cô bước xuống sân bay cho đến lúc lên khoang riêng, đều bị ánh mắt sắc lạnh mà thâm thúy của hắn nuốt trọn.
Tề Yến Thanh nhàn nhã đặt điếu xì gà vào gạt tàn pha lê, nhấc ly rượu đỏ lên môi nhấp nhẹ. Rượu đỏ sóng sánh trong ly, phát ra ánh sáng mê hồn. Hắn đặt ly rượu xuống, trầm thấp lên tiếng.
_ Lại đây!
Thiên Ân nuốt nhẹ trong cổ họng, nghe thanh âm trầm thấp lạnh lẽo chẳng có chút nhu tình nào của hắn, trái tim trùng xuống, máu trong người cũng lạnh dần, buốt đến từng đầu ngón tay.
Tề Yến Thanh lại ung dung nhàn nhã đến kì lạ, hắn nghiêng đầu, ánh mắt sâu hút như hồ nước không đáy nhìn xoáy vào gương mặt xinh đẹp của cô, dáng điệu thong dong, cử chỉ phong độ của người đàn ông thâm trầm thành đạt, quyến rũ thu hút đến mê muội.
Hắn ngắm nhìn dáng vẻ trù trừ của Thiên Ân, nhìn bàn tay nhỏ bé vẫn nắm lấy tay nắm cửa, dáng vẻ như đang đấu tranh kịch liệt xem có nên mở bung cánh cửa này mà chạy thoát khỏi đây hay không?
Tề Yến Thanh ngả người ra ghế, cao ngạo hút xì gà, ngắm dáng vẻ mềm mại dịu dàng trước mắt qua làn khói mỏng. Mái tóc mềm mại xõa tung trên bờ vai nhỏ nhắn, gương mặt sợ hãi dằn vặt mà xinh đẹp, dáng người nẩy nở căng tràn sức sống...Bé con của hắn thật sự hút hồn!
Hắn kiên nhẫn chờ cô bước đến, nhàn nhã hút thuốc, như uống từng giọt kinh hãi trong mắt cô.
Thiên Ân thở hắt ra một hơi, cuối cùng bàn tay đặt trên tay nắm cửa cũng buông ra, cô len lén thở dài, nhẹ chân bước đến.
Mùi gỗ tuyết tùng nồng thơm trong không gian sang trọng. Ánh đèn vàng dìu dịu mê hoặc tâm trí...Cô bước gần hơn, gần hơn, đến khi toàn bộ thân thể bị hương thơm tuyết tùng vây hãm.
_ Ngồi xuống!
Thiên Ân khéo léo định ngồi xuống bên cạnh, lại thấy cha nuôi duỗi chân ra, lắc đầu, tay đặt lên trên đùi mình vỗ nhẹ.
_ Ngồi lên đây!
_ Cha nuôi!
Thiên Ân lập tức chấn động, cả cơ thể cứng nhắc cả kinh. Cô hốt hoảng nhìn người cha nuôi như ma quỷ trước mặt....
Cha nuôi....hắn không định.....trong cabin này đấy chứ?
_ Nghĩ gì đấy?
Tề Yến Thanh nheo mắt nhìn gương mặt đỏ rực của Thiên Ân, đôi môi mỏng kiêu bạc của hắn khẽ nhếch lên, trước dáng vẻ xấu hổ của cô, nhàn nhạt trêu chọc.
_ Nghĩ ta sẽ muốn con ngay ở đây à?
Lời nói trúng tim đen mà quá sức sỗ sàng của Tề Yến Thanh khiến cho Thiên Ân đỏ gay mặt. Cô quay đầu đi, cắn chặt môi, tay cũng nắm chặt lại.
_ Là trẻ con thì không nên nghĩ lung tung! Lên ngồi!
Tề Yến Thanh thấy dáng vẻ bị trêu chọc của Thiên Ân ngô nghê mà bật cười, hắn một lần nữa chạm lên đùi mình, những ngón tay thon dài tinh tế....
Thiên Ân nuốt khan trong cổ họng, khó khăn từ chối.
_ Cha nuôi....con.....vẫn là nên ngồi bên kia thì hơn!
_ Ngày nhỏ con còn nằm trong lòng ta ngủ say sưa! Giờ lại ngại ngần?
Tề Yến Thanh nhướn nhẹ mày, khí chất áp bức cuồng vọng tà mị nhìn cô trầm thấp nói.
_ Giờ con lớn rồi! Không còn nhỏ nữa...
_ Con lúc nào cũng là bé con của ta!
Tề Yến Thanh một lời phủ định câu nói ấp úng của Thiên Ân, bàn tay vươn ra, cử chỉ mời gọi mê hoặc khiến cho Thiên Ân sợ đến run rẩy.
_ Lại đây!
Ánh mắt sâu thẳm như hồ sâu không thấy đáy, đôi môi mỏng kiêu bạc khễ nhếch lên, gương mặt tuấn mỹ thâm trầm điềm tĩnh, khí chất cao ngạo lạnh lùng thành đạt, Tề Yến Thanh thật sự là một người đàn ông rất đẹp, khiến cho phụ nữ mê loạn!
Nhưng trong mắt Thiên Ân, cha nuôi lại giống như ác quỷ khát máu, năm lần bảy lượt cưỡng ép cô, cô vẫn chưa hiểu người đàn ông trước mặt này, người cô cung kính gọi một tiếng cha nuôi suốt 12 năm qua, thâm trầm âm u như rừng sâu tĩnh mịch, sâu sắc hun hút như hồ nước tĩnh lặng, sâu không thấy đáy, khiến cho cô sợ đến run rẩy tâm can.
Nhưng hôm nay Thiên Ân không muốn mất lòng hắn. Cô nén lại cảm giác bài xích trong cơ thể, chủ động chậm rãi tiến gần đến hắn.
Nhưng nhìn thân hình cường tráng, bắp đùi thon dài mạnh mẽ của cha nuôi qua lớp âu phục đắt tiền, Thiên Ân đỏ mặt gắt gao, vì....chính cô căn bản cũng không biết nên ngồi như thế nào!
Tề Yến Thanh thấy cô ngây ngô trù trừ đứng trước mình, bàn tay hắn duỗi ra, tóm lấy eo thon của Thiên Ân, kéo sát cô lại.
Cả cơ thể Thiên Ân đổ nhào vào người hắn, đầu gối quỳ trên sô pha , hai tay theo bản năng gắt gao ôm lấy vai hắn.
_ A!
Tư thế gần đến mức đáng sợ, mùi gỗ tuyết tùng sang trọng gắt gao vây hãm lấy hơi thở cô. Cơ thể mềm mại của Thiên Ân nằm gọn trong vòng ôm của cha nuôi, bàn tay to lớn đặt lên vòng eo thon thả mềm mại. Gương mặt phiếm hồng hoảng hốt của Thiên Ân đối diện với gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng của Tề Yến Thanh, vẻ mặt cô còn in sâu vào đáy mắt đen thẫm của hắn.
_ Con...xin lỗi!
_ Yên!
Thiên Ân vội vàng muốn giãy ra, lại bị bàn tay hắn giữ lại, ôm trọn cô vào lòng. Cơ thể mềm mại của cô cảm nhận được cơ thể nam tính mạnh mẽ cứng rắn của cha nuôi. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, khiến cho trái tim Thiên Ân nhảy thót trong l*иg ngực. Cô đông cứng lại, nhìn vào gương mặt hắn.
Khóe miệng mỏng kiêu bạc khẽ nhếch lên, lại nhìn thấy một tia dìu dịu trong mắt hắn....
Dường như...cha nuôi...thích thế này?
Thiên Ân thở cũng không dám thở mạnh, mùi hương nam tính vây hãm gắt gao, mà Tề Yến Thanh cũng cơ hồ cảm nhận được hương hoa lan Nam phi ngây ngất của Thiên Ân, ôm dáng người mềm mại căng tràn sức sống trong tay, khiến hắn nẩy sinh ham muốn.
_ Con tự mình kính rượu ta!
_ Con....
Thiên Ân ngại ngần nhìn ly rượu bên cạnh, tại sao cha nuôi không tự mình uống đi?
_ Con muốn tiến thân vào giới giải trí, đây là những nguyên tắc xã giao cơ bản con phải biết!
" Cái gì chứ?" .
Thiên Ân cau mày, cắn môi phản đối. Cô vốn dĩ muốn trở thành một nghệ sĩ chân chính bằng tài năng của chính bản thân! Đâu muốn giống những cô gái " lầu xanh " kia, dùng bản thân để thăng tiến, cha nuôi.....tại sao lại làm vậy?
_ Kính rượu ta!
Giọng Tề Yến Thanh vang lên trầm thấp tà mị, bàn tay hắn vuốt ve cơ thể mềm mại của Thiên Ân như thúc giục. Cô cau chặt mày, cắn môi. không thể phản kháng, chỉ có thể cúi đầu ưng thuận.
Bàn tay nhỏ bé với lấy ly rượu, dâng lên cho hắn.
_ Mời cha nuôi!
Tề Yến Thanh bật cười, nụ cười làm cho Thiên Ân ngẩn ra.
_ Tay ta bận ôm con, làm sao cầm được rượu?
Hắn nhàn nhã hỏi cô, vòng ôm khẽ siết chặt hơn, nhìn Thiên Ân ngây ngốc không hiểu, nhẹ giọng âm trầm.
_ Dùng môi con, kính ta!
Thiên Ân trợn mắt!
Lỗ tai cô lùng bùng, những đầu ngón tay ôm ly rượu lạnh toát, cả cơ thể run rẩy.
Dùng môi mình....kính rượu?
_ Cha nuôi?
Thiên Ân ấp úng phản đối, lại nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của cha nuôi chợt lạnh toát. Cô cắn răng lại, cúi đầu nhìn vào ly rượu, sắc đỏ rực như màu máu sóng sánh tỏa ra ánh sáng hút hồn.
Tề Yến Thanh quan sát gương mặt phiếm đỏ chợt trắng bệch của Thiên Ân, đột nhiên cảm thấy tâm tình tĩnh lặng của hắn phát sinh đảo lộn. Những người phụ nữ trong tay hắn, đều ăn mặc gợi cảm, trang điểm cầu kì, cử chỉ lả lơi để lấy lòng hắn....chỉ có bé con trước mặt, rõ ràng biết được tâm ý của hắn, cũng biết được vị thế của hắn, lại hoàn toàn không hề muốn lấy lòng, gương mặt không trang điểm cầu kì, chỉ đánh một chút son dưỡng hồng nhẹ, lại trong sáng tự nhiên, nhu mì lệ chất.
Khiến cho hắn không khỏi xao động.
Bé con này....từng chút từng chút một...hắn sẽ chỉ bảo tận tình...
Biến cô thành người phụ nữ của hắn!
_ Kính rượu ta xong, sẽ tha cho con!
Tề Yến Thanh dịu giọng nói, như lời ác ma tà mị quyến luyến, dụ dỗ người vào trầm luân đáng sợ.
Thiên Ân nghe lời hắn, mi tâm cau chặt lại, gương mặt ê lệ tinh khiết, khiến cho hắn không ngừng được, áp những ngón tay lạnh buốt lên gò má mà vuốt ve.
Những ngón tay lạnh buốt của cha nuôi chạm vào khiến cô run rẩy...Thiên Ân cúi đầu, đáy mắt hoảng loạn mà cố gắng khôi phục vẻ bình tĩnh, bàn tay cô ôm ly rượu, mặc kệ cho những ngón tay của cha nuôi vuốt ve mân mê như cảm thụ sự mềm mại non mịn của cô.
Rồi, nén một tiếng than nhẹ, đôi tay Thiên Ân nâng lên, đặt ly rượu lên môi, nhấp một ngụm.
Chất lỏng chua dịu nồng cay tràn vào khoang miệng, khiến cho Thiên Ân không tự chủ được mà cau chặt mày lại.
Cánh tay trắng nõn vươn lên ôm lấy cổ Tề Yến Thanh, cô áp sát vào hắn, nén nỗi sợ đang nhen lên trong cơ thể, mang đôi môi hồng mềm mại của mình áp vào nét cười kiêu bạc lạnh lùng của cha nuôi.